Mạch – Thanh

“Thật vậy chăng? Tiểu tử kia! Ngươi vì trẫm mà cự tuyệt thần y!”



—oOo—

Edit: Miu Miu.

Beta: Bạch Hồ.

—oOo—

“Sao lại ăn mặc như vậy mà ra đây, cẩn thận cảm lạnh.”

Ly Nhật Diệu thuận tay ôm lấy Tiếu Mạch hiện còn đang sững sờ mà hướng về phòng.

“Ân, a!”

Thẳng đến khi thấy thân thể nhẹ hẫng, Tiếu Mạch mới lấy lại tinh thần, phát hiện y bị Ly Nhật Diệu ôm kiểu công chúa vào trong ngực, đáy lòng Tiếu Mạch không khỏi có một trận uể oải, ảo não.

Tuy nói thân thể hiện tại so với bạn cùng lứa tuổi tương đối có phần nhỏ gầy một chút, nhưng nói thế nào thì thân thể cũng bốn mươi hay năm mươi kg, vì cái gì phụ thân lại thuận tay ôm nhẹ nhàng như thế.

“Tiểu tử kia, ngươi muốn rời khỏi trẫm sao?”

Ngồi trên ghế dựa, Ly Nhật Diệu để Tiếu Mạch ngồi trên đùi hắn, nhẹ nhàng dựa vào thân thể hắn.

“Ân, không, không có.”


Tiếu Mạch vội vàng phủ nhận, bả vai không tự chủ được mà run run, không biết có phải do thân thể lớn lên hay không, lúc nhỏ khi ngồi trong ngực Ly Nhật Diệu, y không thể với tới vai hắn, nhưng hiện giờ, hơi thở Ly Nhật Diệu thổi vừa lúc tới cổ Tiếu Mạch, nhiệt của hơi thở làm y ngưa ngứa nhưng cảm thấy thoải mái.

“Thật vậy chăng?”

Rõ ràng là ngữ điệu hoài nghi, Ly Nhật Diệu không tin hắn nghe lầm lời nói của Tiếu Mạch, trên đời này, bất luận là kẻ nào hắn đều có thể nghe lầm, duy nhất chỉ có Tiếu Mạch là không.

“Tiểu tử kia, trẫm nghe được không phải là như vậy?”

Lúc này, ánh mắt Ly Nhật Diệu nhìn Tiếu Mạch là áp lực, âm u, thâm trầm, nguy hiểm.

“Lúc trước ở Trì Nhạc Phong, thần y có nói qua muốn thu ta làm đồ đệ, nhưng bởi vì quyết định về cung nên ta cự tuyệt. Bất quá, trước khi xuống núi, thần y nói, hắn không lâu sau cũng sẽ tiến cung, tiếp tục điều dưỡng cho ta một thời gian vì thần y lo lắng cho ta, nếu ta đồng ý, thần y sẽ mang ta về Trì Nhạc Phong học y. Cho nên, ta suy nghĩ, nếu thần y muốn dẫn ta đi, phụ hoàng chắc chắn sẽ không đáp ứng.”

Không hy vọng Ly Nhật Diệu có hiểu lầm, tiểu ma đầu hướng hắn giải thích.

“Tiểu tử kia, đáp ứng thần y sao?”

Tuy rằng Tiếu Mạch giải thích một đống lớn, nhưng cho dù khôn khéo như thế nào, Ly Nhật Diệu vẫn phát hiện, từ đầu tới đuôi, Tiếu Mạch chưa từng nói qua sẽ không rời đi hắn, không có trả lời vấn đề chính.

“Ta…ta, không biết.”

Thân thể tựa vào Ly Nhật Diệu hơi hơi hướng ra trước, Tiếu Mạch nhẹ nhàng gục đầu xuống.

“Trả lời trẫm tiểu tử kia, ngươi sẽ rời đi trẫm sao?”

Đem thân thể Tiếu Mạch một lần nữa nhập vào, Ly Nhật Diệu truy vấn.

“……………”


Tiếu Mạch trầm mặc, Ly Nhật Diệu cũng trầm mặc nhìn Tiếu Mạch trong ngực, nhất thời trong phòng lâm vào trầm tĩnh đáng sợ.

“Ai……….”

Bất đắc dĩ thở dài, cuối cùng, Ly Nhật Diệu là người đầu tiên phá đi không khí trầm tĩnh.

“Tiểu tử kia, nếu không muốn trả lời, trẫm cũng sẽ không bức ngươi.”

Ly Nhật Diệu nói xong, trong mắt là ngữ khí ôn nhuận, không tương xứng với địa vị của hắn.

“Ở Trì Nhạc Phong, thần y nói phải thu ta làm đồ đệ, tuy ta dùng cách về cung để từ chối thần y, bất quá lúc ấy thần y nói không quan hệ, thần y nói, ta có thể trước bái sư, sau hồi cung, chờ thêm chút thời gian, thần y sẽ tới hoàng cung đón ta, nhưng ta vẫn cự tuyệt.”

Sau một hồi trầm mặc, Tiếu Mạch lại mở miệng, nghe được Ly Nhật Diệu bất đắc dĩ thở dài, cảm nhận được hắn đối với y bao dung, Tiếu Mạch không thể tiếp tục bảo trì trầm mặc.

Mà Ly Nhật Diệu nghe được Tiếu Mạch mở miệng, ngoài tầm mắt Tiếu Mạch, khoé miệng hắn nhẹ nhàng gợi lên một độ cung duyên dáng.

“Bởi vì phụ hoàng ở hoàng cung, ta nghĩ cùng phụ hoàng ở cùng một chỗ, không nghĩ sẽ cùng ngươi tách ra, cho nên, tuy thần y nói là lo lắng cho ta, nhưng ta chưa bao giờ nghĩ tới sẽ đáp ứng thần y.”

“Thật vậy chăng? Tiểu tử kia! Ngươi vì trẫm mà cự tuyệt thần y!”

Nghe Tiếu Mạch tự bạch, Ly Nhật Diệu vô cùng sung sướng, nhưng là……….. Quý Nhàn Hoài, ngươi thật can đảm, dám dụ dỗ tiểu tử kia rời đi trẫm, không thể tha thứ! Trong mắt Ly Nhật Diệu hiện lên một tia quang mang lãnh khí.

“Ân.”

Tiếu Mạch không do dự gật đầu.


“Khi đó, ta xác thực không nghĩ tới sẽ đáp ứng.”

“Khi đó…….”

Ngữ khí Ly Nhật Diệu chợt ảm đạm, không phát hiện có chút bối rối.

“Tiểu tử kia, hiện tại thay đổi sao?”

“Không, không phải.”

Tiếu Mạch lắc đầu, bình tĩnh nói.

“Hiện tại, ta không nghĩ sẽ rời đi phụ hoàng, chính là…….”

Tiếu Mạch dừng một chút.

“Khoảng thời gian sống ở Trì Nhạc Phong, ta thực sự cảm thấy được rất khoái nhạc, làm cho ta phát giác, thế giới bên ngoài so với trong hoàng cung càng thích hợp với ta, nhất là lần này, khi ta hồi cung đã phát hiện, thế cục trong cung bây giờ không giống như lúc trước.

Phụ hoàng, ta nói như vậy, có lẽ có chút ích kỉ, ta không thích hoàn cảnh như vậy, lại càng không nguyện bị cuốn vào trong đó.”

Đem ý nghĩ trong đáy lòng nói thẳng ra, Tiếu Mạch cảm thấy thoải mái rất nhiều.

“Tiểu tử kia, ngươi không cần lo lắng, trẫm hứa sẽ bảo hộ ngươi, chỉ cần tiểu tử ngươi không lo lắng thì mọi chuyện không thể phát sinh.”

Hết thảy những điều Tiếu Mạch nói qua, Ly Nhật Diệu sớm đã dự kiến, lúc đưa Tiếu Mạch ra cung, hắn đã biết, Tiếu Mạch sẽ thích thế giới bên ngoài hơn, bất quá, chỉ bằng những điều này, không thể làm cho Ly Nhật Diệu nguyện ý buông tay.

“Ta không phải tiểu hài tử, phụ hoàng!”

Giống như Ly Nhật Diệu đoán được ý nghĩ của Tiếu Mạch, Tiếu Mạch cũng đồng dạng đoán được Ly Nhật Diệu sẽ ứng đối như vậy.

“Ta biết, ta tin tưởng phụ hoàng nhất định có thể bảo hộ tốt ta, nhưng ta không thích như vậy, ta không phải hoa cỏ, cần phải tỉ mỉ chăm sóc mới có thể sinh tồn, ta không nghĩ mình sẽ tồn tại như vậy.”


“Nói như vậy, tiểu tử kia, ngươi vẫn muốn rời đi trẫm sao?”

Ngữ khí không thay đổi, nhưng ánh mắt Ly Nhật Diệu đã trở nên biến lãnh. Những điều tiểu tử kia nói, trẫm đều hiểu được, tiểu tử kia không phải hoa cỏ, mà là gió mát tự do tự tại, nhưng trẫm muốn chụp vào trong tay, tuyệt đối phải lấy được ngọn gió mát này.

“Không!”

Tiếu Mạch như trước mà lắc đầu.

“Ta không biết, ta thực sự không biết, phụ hoàng!”

Tiếu Mạch vẫn còn đang ngồi trên người Ly Nhật Diệu, y xoay người lại, ngẩng đầu, chống lại đôi mắt nhật thực của Ly Nhật Diệu, con ngươi màu lam của y là u buồn, là mê mang.

“Ta không nghĩ, thật sự không nghĩ sẽ ở lại hoàng cung, nhưng ta lại càng không nghĩ muốn rời đi phụ hoàng. Cho nên hiện tại, phụ hoàng không nên hỏi ta được không? Chờ thần y đến đây, ta sẽ nói đáp án của ta cho phụ hoàng biết được không?”

Tiếu Mạch gần như cầu xin Ly Nhật Diệu.

“Hảo, tiểu tử kia. Trẫm đáp ứng ngươi, trẫm không hỏi, hết thảy đều đợi đến ngày thần y đến đi.”

Biểu tình cầu xin của Tiếu Mạch làm cho tâm Ly Nhật Diệu ẩn ẩn đau, vòng tay ôm lấy thắt lưng của Tiếu Mạch, làm cho đầu y vùi vào ngực của hắn.

“Trẫm cái gì cũng sẽ không hỏi ngươi.”

“Ân! Tạ ơn phụ hoàng.”

Tiếu Mạch cũng vòng tay ôm lấy Ly Nhật Diệu, phóng túng chính mình rúc vào trong ngực hắn.

“Tiểu tử kia, khi đó bất luận ngươi lựa chọn như thế nào, trẫm đều tôn trọng quyết định của ngươi.”

Nhưng nếu quyết định của ngươi là rời đi trẫm, đến lúc đó, vô luận là dùng đến bất cứ thủ đoạn nào, trẫm cũng phải lưu ngươi lại, trẫm không cho ngươi có cơ hội rời đi trẫm, thời khắc ngươi trở lại bên người trẫm, ngươi đã không còn lựa chọn nào khác.

Ôm Tiếu Mạch, Ly Nhật Diệu âm thầm nói trong lòng, nếu Tiếu Mạch nghe được, chắc chắn sẽ phát run.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận