Đi vào thế giới này, trở thành Ly Thanh đã qua hai tháng, Tiếu Mạch bi ai phát hiện ra rằng: Ly Thanh so với biểu hiện trong trí nhớ của hắn còn nhỏ bé hơn, không có tồn tại. Bất quá cũng là nhờ vậy làm cho Tiếu Mạch có thể hoàn toàn thay thế được Ly Thanh, không cần lo lắng nguy hiểm bị người khác phát hiện ra. Đây đối với Tiếu Mạch mà nói chính là may mắn, nhưng hắn lại chẳng có một chút gì là hưng phấn, nếu có thì chính là cảm giác vô cùng bi ai. Tuy nhiên, Tiếu Mạch vẫn là phát hiện có người phát giác ra hắn cùng với Ly Thanh bất đồng, người đó chính là Thanh Nhi – cung nữ phụ trách chiếu cố Ly Thanh. Tuy chỉ cùng Thanh nhi ở chung hai tháng nhưng Tiếu Mạch biết Thanh nhi là thật tâm quan tâm Ly Thanh. Phát hiện này khiến Tiếu Mạch thực vui sướng, vì có người thật tình quan tâm Ly Thanh mà cảm thấy vui mừng. Kỳ thật Tiếu Mạch cũng không sợ bị người khác phát hiện. Sau đó, hậu quả nghiêm trọng nhất bất quá chỉ là chết mà thôi. Huống chi Thanh nhi chỉ là đơn thuần cảm thấy được Ly Thanh thay đổi, cùng trước kia có nhiều điểm khác biệt, nên vì hắn lo lắng mà thôi.
Hai tháng qua Tiếu Mạch hầu như mỗi ngày đều đến ngự hoa viên. Hắn đi ngự hoa viên không phải vì ngắm hoa cũng không phải để chơi đùa. Mỗi ngày hắn đều đến đây ngồi ở hồ nước bên cạnh hòn giả sơn, ngồi đến chạng vạng, mặt trời xuống núi mới rời đi. Tiếu Mạch thực thích nơi này, lần đầu tiên ngay lúc vô ý phát hiện đã thích. Nước ao trong suốt phản chiếu bầu trời xanh thẳm sáng ngời, lam cùng lục giống như dung hòa cùng một chỗ rồi lại phân biệt rõ ràng. Mỗi khi nhìn thấy cảnh sắc này, Tiếu Mạch có cảm giác thế gian chỉ có hắn một người. Lúc ấy, hắn cái gì cũng không muốn nghĩ, cũng không suy nghĩ, trong lòng thật thanh thản. Kiếp trước cùng hiện tại, mọi chuyện giống như chưa từng phát sinh. Hết thảy đều trở nên mờ ảo, giống như không tồn tại, mọi thứ từng làm cho hắn bi thương đau lòng đều như một giấc mộng.
Mỗi ngày Tiếu Mạch luôn ngồi cùng một vị trí, nhìn thấy cùng một dạng cảnh sắc, cảm thụ thế giới riêng của chính minh. Nguyên lai thế giới chỉ có một mình như vậy thật là thoải mái, yên tĩnh, thanh bình. Đã từng có người nói, con người là một loài sinh vật sợ hãi sự cô đơn, cho nên mới tạo thành xã hội, mới cần bằng hữu và thân nhân, mới cùng người khác kết hợp tạo thành một gia đình. Lúc trước, Tiếu Mạch cảm thấy những lời nói này thực là chính xác, cho nên hắn mới cố gắng như thế, cố gắng từ khi là một tiểu hài tử, cố gắng làm cho chính mình có thể trở thành đứa con mà cha mẹ tự hào. Nhưng vô luận hắn có cố gắng như thế nào, thứ nhận được chỉ là ánh mắt lạnh lùng của cha mẹ. Vì cha mẹ mà cố gắng kết quả cuối cùng vẫn là sự coi thường, vì tình yêu mà cố gắng thứ được trả lại là sự phản bội. Thế nhưng ở thời khắc chính mình đi đến cái chết Tiếu Mạch mới nhận ra rằng, cũng không phải tất cả mọi người đều sợ cô đơn. Nguyên lai chỉ cần tiếp nhận cô đơn, cô đơn cũng sẽ không đáng sợ, cô đơn sẽ cùng hắn trở thành đồng bọn. Cho nên hiện tại Tiếu Mạch rất vui vẻ, rất khoái hoạt ở trong thế giới của chính mình.
Ở bên hòn giả sơn, Tiếu Mạch khi thì nhìn trời xanh, khi thì xem nước ao, khi thì nhắm mắt lại cảm thụ làn gió mát. Gió thổi qua khẽ trêu đùa mái tóc, vỗ về khuôn mặt. Từ từ nhắm hai mắt cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có tiếng gió nhẹ nhàng. Tiếu Mạch giống như cảm thấy được chính mình cũng thành gió, bay, bay. Mơn trớn ngọn cỏ nhỏ, xẹt qua sông, bay, bay, bay đến tận cùng thế giới.
Gió ngừng, Tiếu Mạch trong lòng bỗng nảy sinh một cảm giác hụt hẫng, sự vật tốt đẹp luôn tồn tại, chỉ là quá ngắn ngủi. Mở ra mắt lại là một mảnh trời xanh, đột nhiên, khóe mắt hiện lên một mạt minh hoàng. Mạt minh hoàng kia không hề khiến cho Tiếu Mạch chú ý, hắn vẫn như trước chỉ nhìn thấy lam và bạch, nhìn thấy thế giới của chính hắn. Đó là thế giới của hắn, cũng sẽ không bởi vì cái kia đột nhiên xâm nhập mà thay đổi.
Mặt trời chiều ngã về tây, không trung xanh thẳm biến thành một mảnh trời hồng. Màu lam biến mất, thế giới của Tiếu Mạch cũng đóng lại đại môn. Tiếu Mạch ngồi ở kia chờ, chờ Thanh Nhi tìm đến, đem hắn về thế giới khác, nơi không chỉ có một mình hắn.
Chỉ chốc lát mạt màu xanh tiến vào khóe mắt Tiếu Mạch, hắn quay đầu hai mắt phản ánh tràn đầy màu xanh. Mạt minh hoàng kia khi Tiếu Mạch quay đầu đã biến mất ở trong mắt hắn. Tại đây, có thể đi vào trong mắt Tiếu Mạch trừ bỏ lam cùng lục, sợ cũng chỉ có thanh. Màu vàng kia, bất luận là kiếp trước hay hiện tại Tiếu Mạch cũng không từng gặp được, trong mắt tự nhiên cũng vô pháp nhìn đến.
“Ngũ hoàng tử, Thanh Nhi tới đón người, mau cùng nô tỳ trở về đi.” Nghe lời nói lo lắng cùng quan tâm, tâm hồn lạnh lẽo của Tiếu Mạch chợt cảm nhận được một tia ấm áp. Vươn tay hướng về phía Thanh nhi, khi hai tay nắm chặt Tiếu Mạch lại phát hiện Thanh nhi hơi hơi run.
Thanh nhi làm sao vậy. Tiếu mạch ngẩng đầu thấy Thanh nhi ánh mắt tràn đầy kính trọng và sợ hãi. Là cái gì làm cho Thanh nhi như thế sợ hãi, không có khả năng là vì mình, như vậy cũng chỉ có thể là phía sau mạt minh hoàng. Vì cái gì? Kia mạt minh hoàng vì cái gì làm Thanh Nhi sợ hãi như thế? Tiếu Mạch nghi hoặc. Chính mình là tò mò sao?! Tựa hồ hai mươi bảy năm qua, đây là chính mình lần đầu tiên sinh ra lòng hiếu kỳ.
*minh hoàng:ánh sáng màu vàng.
nhumi: Chương này có thể làm cho mọi người hơi khó hiểu nhưng vì nó là khởi đầu cho các chương sau, bắt đầu cho cuộc sống thay đổi sau này của Tiếu Mạch nên mọi người đừng thắc mắc gì nhé.^ ^
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...