Tập đoàn Mặc thị xưa nay hiếm khi tổ chức tiệc tùng giao lưu, thế mà hôm nay vì một sự kiện đặc biệt nào đó, một bữa tiệc hoành tráng đã được sắp đặt tại nhà hàng năm sao sang trọng.
Trong số những khách mời, có Chung Lệ Kì đại diện tập đoàn Thịnh Vượng, Hạ Nguyên đại diện tập đoàn Hạ thị và Lý thị của Lý Gia Uy lãnh đạo tại Mỹ, bên cạnh đó dĩ nhiên không thể thiếu nữ Giám đốc Thập Thất đại diện cho tập đoàn T&T, cùng một số người chức vị cao, có tiếng tăm khác trong giới kinh doanh.
Vì là tiệc của Mặc thị tổ chức, nên tất nhiên không thể thiếu Tổng giám đốc quyền lực, Mặc Phi và ông bà Mặc, người hiếm khi tham gia tiệc tùng cũng góp mặt vào sự kiện hôm nay. Cả ông bà Thập cũng đến dự.
Lúc này khách khứa đã tới đông đủ, Mặc Phi có mặt từ sớm để mời rượu tiếp khách, chỉ thiếu mỗi vợ anh là chưa thấy bóng dáng đâu.
Chính lúc này, Chung Lệ Kì không đành bỏ lỡ cơ hội tiếp cận người đàn ông nên lại chủ động tiến về phía Mặc Phi.
Cô ta xinh đẹp, quyến rũ trong chiếc váy thiết kế được cắt xẻ khá táo bạo, chủ yếu đủ để phô ra ba vòng nóng bỏng. Đạp gót giày cao, Chung Lệ Kì mang theo ly rượu và nụ cười thật ngọt ngào khi đã đối mặt với người đàn ông.
“Nghe nói, anh chuẩn bị ly hôn với vợ. Chắc không phải tại vì em đâu nhỉ?”
Lại chạm mặt người yêu cũ, nhưng Mặc Phi không hề tỏ ra chán ghét. Thậm chí, trên môi anh còn xuất hiện nụ cười tà mị, rồi mới thong thả cất lời:
“Đến chuyện vợ tôi là ai, còn ít ai biết được. Nhưng thông tin của cô lại nhanh nhạy quá đó chứ.”
Nghe vậy, Chung Lệ Kì liền mỉm cười.
“Thì tại em vẫn luôn chờ đợi anh mà, nên phải nắm bắt mọi chuyện thật nhanh, để còn biết khi nào thích hợp…”
Ngưng lại một chút để suy ngẫm, mà Mặc Phi vẫn kiên nhẫn chờ đợi, vì biết chắc đối phương còn có điều muốn nói.
Và anh đã đúng.
"Mặc Phi, anh biết không? Thật ra ngày đó chia tay anh, là do em bị ép buộc nên mãi sau này vẫn luôn day dứt và không quên được anh.
Tuy thời gian chúng ta yêu nhau không bao lâu, nhưng tình cảm em dành cho anh chưa khi nào giả dối. Hôm đó gặp lại anh, cũng vì em còn quá yêu anh, cho nên mới nhất thời nảy sinh ý xấu, khiến vợ anh hiểu lầm. Nhưng anh có thấy không? Nhờ vậy mới nhận ra cô ấy không hề yêu anh, bởi vì yêu sẽ tin tưởng, và nếu yêu sẽ không dễ dàng buông tay như vậy.
Em nghĩ, thoát khỏi cô ấy sẽ là may mắn cho anh. Tại vì sống cùng nhau nhưng không có niềm tin, sẽ không bao giờ tồn tại hạnh phúc. Và em vẫn ở đây, mở rộng trái tim chờ anh trở về."
Bốp…bốp…bốp…
Tiếng vỗ tay tán thưởng chầm chậm vang lên giữa không gian yên tĩnh đã từ rất lâu, mà lúc này Chung Lệ Kì mới sựt nhận ra.
Mặc Phi vẫn đứng đó với nụ cười trào phúng trên môi. Khi bóng dáng người phụ nữ của mình xuất hiện, thì sâu trong ánh mắt liền dâng trào yêu thương, trìu mến.
“Chồng à, thoát được em là may mắn của đời anh đấy à?” Âm giọng cao ngạo của Thập Thất vang lên.
Khi lời vừa dứt cũng là lúc cô đã đến bên cạnh, thân mật ôm lấy cánh tay người đàn ông của mình.
“Đó là cô ta nói. Chứ anh thì nghĩ còn không dám nghĩ, sao lại dám nói.” Mặc Phi đắc ý trả lời, nói rồi còn cúi xuống hôn cô một cái.
Bấy giờ, Chung Lệ Kì đã biến sắc, sợ rắc rối lại đến nên định nhanh chóng rời đi, thì nào ngờ tới cảnh bị Thập Thất chặng đường.
“Giám đốc Chung đang diễn tuồng rù quến đàn ông đã có vợ hay quá mà, sao lại vội vàng bỏ đi đâu vậy?”
“Cô nói gì, tôi không hiểu.” Chung Lệ Kì bối rối thấy rõ.
Nhưng cô ta càng chột dạ, thì Thập Thất càng cảm thấy hưng phấn. Cô cười khẩy, rồi từ tốn đưa chiếc điện thoại đang phát lại nội dung cuộc trò chuyện vừa rồi giữa cô ta và chồng mình ra trước mặt, song lại điềm nhiên cất tiếng:
“Không ngờ tới chuyện trên người chồng tôi có máy quay đúng không? Chúc mừng chị gái đã gia nhập hội tiểu tam bị bắt tại trận. Cơ mà, tự dưng lại ngứa tay quá đi mất.”
Chát.
Vì Thập Thất ngứa tay, nên người bị đánh ngay lập tức là Chung Lệ Kì. Lúc đối phương ôm gò má, thì cô nàng tuyệt nhiên hả hê trong lòng.
Tất cả mọi người xung quanh đều vây lại để xem kịch hay. Đây cũng là tiết mục đầu tiên trong bữa tiệc, như Mặc Phi đã thông báo trước đó.
“Thập Thất, cô dựa vào đâu mà đánh tôi chứ? Chính chồng cô mới là người đã dụ dỗ tôi.”
Chát.
Chung Lệ Kì vừa ngang ngạnh đổi trắng thay đen, thì lại bị ăn thêm cái tát. Hai bên gò má, mỗi bên thay phiên một cái, nên hiện tại dấu tay in đều cả hai.
“Có biết tại sao cô tiếp tục bị đánh không? Tại vì cô ngu, ngu mới đi cãi chày cãi cối trong khi người ta đã biết hết tất tần tật rồi. Nhìn vẻ ngoài cũng đẹp đẻ, thông minh, mà tư chất lại như đậu hũ thối là sao vậy?”
À mà thôi, cô nói chồng tôi dụ dỗ cô đúng không? Ok, vậy để tôi nhờ tất cả mọi người ở đây nhận xét hộ, xem ai mới là kẻ vô liêm sỉ đi dụ dỗ người khác."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...