Mắc Xích Hôn Nhân Vì Anh Là Chân Ái

Tại phòng làm việc của Mặc Phi, cô "vợ hờ" của anh đã kiên nhẫn ngồi chờ được mười phút, để nghênh đón người sang dùng bữa trưa, nhưng anh thì không mảy may quan tâm tới, vẫn ung dung ngồi làm việc như không có chuyện gì xảy ra.

Mặc Phi, anh đang thử thách sự kiên nhẫn của cô ư?

"Tôi về đây! Khi nào ăn xong, thì gọi cô trợ lý nóng bỏng của anh qua dọn nha. Tôi không rảnh đâu mà ngồi đây chờ đợi hoài." Thập Thất đã lên tiếng.

"Làm xong rồi, chịu khó ngồi chờ thêm ít phút đi cho tròn trách nhiệm." Mặc Phi bá đạo trả lời.

Cùng lúc đó, anh cũng rời khỏi bàn làm việc và Thập Thất thì phải nán lại. Tuy rằng không vui, nhưng vẫn ẩn nhẫn với tên đàn ông trước mặt.

"Cô ăn chưa?" Mặc Phi ôn hòa hỏi.

Là đàn ông, anh cũng biết cách quan tâm phụ nữ chứ không phải không, nhưng điều đó vẫn không hề làm đối phương lung lay tẹo nào.

"Lát nữa tôi có hẹn với bạn, nên tới đó ăn luôn."

"Hẹn bạn trai?" Giọng người đàn ông trầm xuống.

"Anh đang cố ý thăm dò quyền riêng tư của tôi đấy." Thập Thất cũng bắt đầu nghiêm giọng.


"Tôi có quyền bảo vệ thanh danh của gia đình mình, nên buộc phải biết cô đi đâu và gặp những ai. Nếu không muốn bị điều tra hay theo dõi, tốt nhất từ giờ trước khi đi đâu hãy thông báo với tôi trước một tiếng."

"Yên tâm đi ha, bạn trai tôi không có ở trong nước, nên không thể nào gặp mặt được. Vả lại, ba năm yêu nhau tôi còn chưa cho phép anh ấy đi quá giới hạn, nên càng không phải lo tôi làm bại hoại gia phong nhà anh."

Quá tức khi bản thân bị nghĩ xấu, Thập Thất ấm ức nói nguyên một tràn văn, vô tình tiết lộ luôn thông tin riêng tư của chính mình, khiến Mặc Phi đắc ý cười nhạt, còn cô thì vẫn còn đó sự hậm hực.

"Thế thì anh ta quá yếu rồi." Mặc Phi cười khẩy.

Thập Thất lập tức chau mày, gằng giọng hỏi:

"Ý anh là sao hả?"

Tầm mắt người đàn ông liền chuyển sang cô gái, với nụ cười trào phúng còn đang in trên môi, nhàn nhã cất tiếng:

"Tôi đang khen ngợi cô thôi mà."

Lần đầu tiên đấu khẩu, Thập Thất lại thua một cách ngoạn mục. Vừa thua, vừa ngượng, mà đối phương thì thấy hả hê vô cùng.

Và anh ta cũng không nhận ra bản thân mình, đang có những biểu hiện khác lạ thường ngày...

[...]

Không lâu sau đó, Thập Thất cũng được đi gặp cô bạn thân của mình, là Lý Gia Ân.

Vừa ngồi xuống, cô nàng đã trưng ra nét mặt bí xị, thu hút đối phương ngay lập tức.

"Trên đường tới đây, bị giẫm phải đuôi chó hay sao mà mặt mũi đen thui vậy?"

"Bị chó rượt còn đỡ hơn đấy. Ai nói cái tên Mặc Phi kia trầm tĩnh, ôn nhu như họa chứ? Mồm mép, lý lẽ câu nào thốt ra cũng sắc bén, toàn mỉa mai người khác."

Trong khi Thập Thất đang vô cùng bực bội, thì Lý Gia Ân đang chúm chím bật cười.

"Lần đầu tiên thấy có người đủ bản lĩnh khiến Thất Thất nhà ta ấm ức đó nha. Xem ra anh chàng này rất thú vị."


"Thú nhân thì có, chứ thú vị cái nỗi gì. Mà thôi, đừng nhắc tới anh ta nữa, kẻo bực thêm."

"Rồi rồi, uống tí nước hạ hỏa đi." Lý Gia Ân đưa cốc nước mát tới.

Thập Thất liền đón lấy, rồi uống ực một ngụm.

Lúc này, cô mới nhận ra nhóm bạn của mình đang thiếu mất một người, nên liền hỏi:

"Hạ Nguyên đâu?"

"Cậu ấy đi New York vào hôm qua rồi." Lý Gia Ân điềm đạm đáp.

"Tự dưng sang đó chi vậy? Sao không nghe cậu ấy nói gì hết." Thập Thất tỏ vẻ nghi hoặc.

Bấy giờ, nét mặt của Lý Gia Ân chợt chùng xuống, giọng điệu cũng trở nên nghiêm túc, mà hỏi:

"Chuyện cậu kết hôn tạm thời với Mặc Phi, Điền Giai Khang thật sự đồng ý sao?"

"Ừm! Anh ấy nói, nên vì đại cuộc trước. Đợi khi nào sự nghiệp vững chắc, sẽ quay về hỏi cưới mình đàng hoàng và thời hạn là hai năm cho việc chờ đợi này." Thập Thất tự tin trả lời.

"Thật ra, sẽ không có người đàn ông nào chấp nhận để bạn gái mình kết hôn với người khác trước, rồi chờ khi bản thân ổn định mới quay về tranh giành hết. Mình thấy Điền Giai Khang, hình như không yêu cậu..." Lý Gia Ân tỏ vẻ lo lắng.


Nhưng sắc thái của Thập Thất thì vẫn tuyệt nhiên bình thản, cười nói:

"Ba năm bên nhau, lẽ nào anh ấy lại lừa dối mình chứ. Tình cảm của bọn mình sâu nặng lắm, cậu đừng lo. Vả lại, mình với Mặc Phi cũng thương lượng xong rồi. Chờ hai năm sau, chuyện đâu sẽ vào đó cả thôi."

"Vậy nếu lỡ như Điền Giai Khang phản bội cậu thì sao?"

Câu hỏi của Lý Gia Ân thành công khiến nét mặt Thập Thất trầm xuống thấy rõ. Nhưng nói cho cùng. thì cô vẫn không đặt quá nhiều trọng tâm vào vấn đề đó, vẫn một mực tin tưởng người đàn ông mình yêu.

"Không có chuyện đó đâu. Ngược lại là mình, sau này phải bù đắp nhiều hơn cho anh ấy vì khoảng thời gian mình ở bên người khác, khiến anh ấy thiệt thòi. "

"Người ta đang ở New York xa xôi, làm sao cậu biết thiệt thòi hay không?" Lý Gia Ân có vẻ như hơi bất mãn, khiến bầu không khí giữa cả hai thoáng ngột ngạt.

"Ân Ân, hôm nay cậu bị sao vậy? Nãy giờ toàn nói mấy lời không thiện ý với bạn trai mình thôi đấy."

"Mình chỉ muốn nhắc nhở cậu thôi, đã yêu xa thì đừng nên tin tưởng tuyệt đối và thời gian chưa chắc đủ để chứng minh tình cảm, cùng lòng người."





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận