Mắc Xích Hôn Nhân Vì Anh Là Chân Ái

New York...

Dù muốn dù không, thì Thập Thất vẫn phải hạ cánh đến New York cùng Mặc Phi.

Đáng lẽ ra, cô muốn đặt phòng riêng cho tiện sinh hoạt. Thế mà chẳng hiểu sao, người đàn ông ấy lại cố tình chỉ đặt mỗi một phòng đôi. Thập Thất phải tiếp tục chịu cảnh thiệt thòi trong bất lực.

Lúc này, cô vừa tắm xong và quay trở ra với chiếc đầm suông đơn giản. Liền nhìn qua người đàn ông đang hết sức thảnh thơi ngồi bên sofa, lơ đễnh hỏi:

"Mấy giờ sự kiện bắt đầu vậy?"

"Bảy giờ! Còn hơn hai tiếng nữa, cô xem chuẩn bị từ từ đi là vừa." Mặc Phi bình thản đáp.

"Hơn hai tiếng, cần gì vội." Thập Thất trả lời xong, thì cầm điện thoại ra ban công.

Có vẻ như hôm nay, năng lượng trong cô không nhiều, cũng chán ngán những màn đấu khẩu không hồi kết, nên mới muốn bình yên ở một chỗ.

Thế nhưng, trạng thái này của Thập Thất lại tác động đến cả tâm trạng của người đàn ông. Thấy cô mang theo di động ra ban công, hình như đang gọi cho ai, sau đó dường như là thao tác nhắn tin, rồi lại thấy sắc mặt cô đượm buồn, mà bỗng nhiên đôi lông mày kiếm của anh cũng thoáng cau lại.

Người ta không vui, thì liên quan gì tới anh chứ?


Tự mình phủ nhận như vậy, rồi cũng tự chủ động âm thầm đi ra và lén lút liếc mắt đọc trộm nội dung tin nhắn cô đang soạn.

[Anh đang làm gì vậy? Tối nay có rảnh không?] Người nhận tin, được lưu tên là "chồng yêu".

Hai từ "chồng yêu" này, khác xa với cách gọi bằng hai từ "chồng hờ" hết sức mỉa mai, mà Thập Thất hay dành cho Mặc Phi.

Suy cho cùng, thì anh cũng không thể so bì được. Bởi vì người ta là người yêu, còn anh chỉ là chồng trên danh nghĩa.

Lặng lẽ quan sát, cuối cùng Mặc Phi cũng thấy được phản hồi từ điện thoại của Thập Thất, với vỏn vẹn ba từ: [Anh đang bận.]

"Người ta bận, thì đừng có cố tình nhắn gửi hay gọi điện gì nữa, mắc công bị nói phiền." Thanh giọng của người đàn ông thong thả vang lên.

Cùng lúc, Thập Thất cũng nhận ra có người đang rình mò mình, nên lập tức tắt điện thoại, rồi quay qua trợn trừng mắt nhìn người kế bên, đanh giọng trách móc:

"Anh không biết lịch sự là gì hả?"

"Tình cờ nhìn thấy, không thể cho là bất lịch sự." Mặc Phi hờ hững trả lời.

Tâm trạng không tốt, Thập Thất càng lười đôi co. Cứ thế, cô tẩn cho người đàn ông cả rổ bơ to tướng song đi thẳng vào phòng, mở vali chọn quần áo.

Rõ ràng Mặc Phi không hề liên quan tới cuộc đời của Thập Thất, nhưng khi thấy cô không vui, thì khuôn miệng anh cũng mất đi nụ cười.

Quay trở vào phòng, Thập Thất đã mang chiếc đầm dạ hội đi thay. Cùng lúc này, Mặc Phi đã lấy ra một hộp nữ trang, đặt sẵn trên bàn.

Kiên nhẫn ngồi chờ gần mười lăm phút, cô gái vẫn chưa quay trở ra. Người đàn ông bắt đầu khẩn trương, tiếp tục chờ thêm năm phút, bên trong phòng tắm vẫn án binh bất động. Kiên nhẫn cạn kiệt, Mặc Phi liền đi tới gõ cửa.

"Thất Thất, cô làm gì trong đó mà lâu vậy?"

"..." Đối phương không hề hồi âm.

"Thập Thất, có nghe tôi gọi không?" Giọng điệu của anh ngày càng căng thẳng, trong đầu xuất hiện hàng tá nghi vấn.

Có khi nào cô buồn tình, nên đang trốn khóc một mình? Hay suy nghĩ nông cạn, rồi làm chuyện dại dột?


Thật ra, có một điều chưa nói ở Mặc Phi rằng, anh không tưởng tượng thì thôi, chứ nếu chịu đặt tâm trí vào việc suy diễn rồi thì, bảo đảm chỉ toàn nghĩ ra tiêu cực.

Mà không biết Thập Thất đang làm gì bên trong, cứ im điềm không đáp trả nửa câu, khiến Mặc Phi sốt ruột đến mức định xông cửa đi vào.

Vừa may đúng lúc anh ta chuẩn bị hành động, thì người bên trong đã chịu mở cửa. Tuy vậy, Mặc Phi vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng cô gái ở đâu, chỉ nghe thấy âm thanh khe khẽ bảo rằng:

"Dây kéo trên chiếc váy bị kẹt, nhưng tay tôi với không tới. Anh giúp tôi, được không?"

Hiểu được nguyên căn vấn đề, Mặc Phi bất giác nhẹ lòng hẳn ra, rồi điềm đạm lên tiếng:

"Mau bước ra đây."

Thập Thất xuất hiện từ sau cánh cửa, nhưng cô chỉ đưa lưng ra chứ không đối mặt với người đàn ông, vì khóa kéo nằm phía sau và bị kẹt vào phần vải chiếc váy ở đoạn giữa, nên tay cô với không tới, vạn bất đắc dĩ mới nhờ tới sự giúp đỡ từ anh ta.

"Nếu không có tôi ở đây, thì cô nhờ ai?" Mặc Phi vừa chỉnh sửa giúp cô, vừa hỏi.

"Không có anh, vậy tìm kéo, rồi cắt phắt đi là xong. Cũng do lúc nãy nhận ra chiếc váy này khá đắt tiền,

nên tôi mới chần chừ thôi."

"Coi như cô cũng có mắt nhìn đấy." Mặc Phi cười cười, cùng lúc dây kéo của chiếc váy đã được sửa lại và kéo lên ngay ngắn.

Nhưng không biết dụng ý trong câu nói của anh là gì? Ý nói cô có mắt nhìn đồ, hay có mắt nhìn ra ánh hào quang của anh có thể giúp cô giải nguy đây?


Tóm lại, Thập Thất không quan tâm.

"Cảm ơn!" Cô nói cụt ngủn hai từ, rồi xoay mặt đi thẳng ra ngoài.

Nào ngờ, vì phần tà váy đuôi cá khá ôm sát vào chân, khiến cô sơ ý để bản thân mất thăng bằng, mà trực tiếp va vào người đàn ông.

Một cái ôm đã diễn ra, gây cấn hơn là môi còn sắp chạm môi, khiến Thập Thất ngượng đỏ cả mặt. Tay chân luống cuống, vội vội vàng vàng đi ra.

Đâu đấy, có một luồng điện vừa xẹt qua hai cá thể khác biệt, khác cả nhịp đập con tim.

Chính khoảnh khắc thẹn thùng trốn tránh đó, cô đã không nhìn thấy đường cong phấn khích thấp thoáng xuất hiện trên khuôn miệng người đàn ông ấy.

Mặc Phi là kiểu, tình trong như đã, mặc ngoài còn e chăng?

👉Chương kế tiếp: Đối Đầu Tình "Cũ"





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận