...Giờ Thìn (7-9 giờ sáng)...
Bây giờ Bạch Tử Lệ mới tỉnh dậy, đang lơ mơ chưa tỉnh ngủ hẳn thì Mạc Chi Dương đã từ đâu đi đến, yêu chiều thơm lấy cái má bánh bao của Bạch Tử Lệ rồi nhẹ nhàng bế đặt lên dùi của mình.
Mạc Chi Dương vừa mới đi tắm rửa sạch sẽ lại xong, vì sợ Bạch Tử Lệ ngửi thấy mùi của con ả đàn bà hôi hám kia, Mạc Chi Dương không muốn khơi gợi lại ký ức xấu ấy cho Bạch Tử Lệ nữa.
Vì cũng đã qua hai tuần rồi nên chân của Bạch Tử Lệ cũng đỡ hơn rất nhiều, còn tay của Mạc Chi Dương đã khỏe hoàn toàn.
Sau một lúc, Bạch Tử lệ mới thực sự tỉnh ngủ, thấy mình đang nằm trong lòng Mạc Chi Dương, trong lòng Bạch Tử Lệ dâng lên sự hạnh phúc, vui vẻ ngập tràn, sáng sớm nào cũng như vậy, mở mắt ra là Bạch Tử Lệ thấy Mạc Chi Dương đã có ở bên cạnh rồi ôm mình vào lòng rồi.
Dường như đó là một thói quen của hai người rồi, vì vậy muốn bỏ cũng khó
- “Ngài dậy sớm thế?”_Bạch Tử Lệ dụi mắt nói
- “Ta quen rồi.
Hôm qua em ngủ có ngon không? Hửm? Chân em đã đỡ hơn chưa?”
- “Dạ đỡ rồi ạ.
Chắc mấy ngày nữa là có thể đi được đó ạ.
Mà vừa nãy ngài đi ra ngự hoa viên sao ạ?”
Mạc Chi Dương ngạc nhiên nhìn Bạch Tử Lệ, rõ ràng là giấu kín như vậy rồi mà sao Bạch Tử Lệ vẫn biết được chứ? Bạch Tử Lệ thấy Mạc Chi Dương không trả lời liền ngước lên nhìn, rõ ràng là Bạch Tử Lệ ngửi thấy mùi cỏ mà, chả nhẽ nào Bạch Tử Lệ ngửi sai sao?
Không thể như vậy được vì mũi của Bạch Tử Lệ rất thính, có thể nhận biết được mùi của người khác qua tiếp xúc, nhưng sao Mạc Chi Dương không trả lời, chả nhẽ nào là đang giấu Bạch Tử Lệ điều gì sao? Mạc Chi Dương thấy Bạch Tử Lệ đang nhìn mình, thực sự muốn giấu cũng không được, rõ ràng là đã tắm rửa sạch sẽ rồi mà Bạch Tử Lệ vẫn ngửi thấy, thôi thì cũng chả giấu em ấy làm gì nữa
- “Thật ra là ta đi gặp Minh Hạ”
Nghe đến đây, cả người của Bạch Tử Lệ bỗng chốc run rẩy vì sợ hãi, lại nhớ đến những ký ức tồi tệ kia, nhớ đến khoảnh khắc con sư tử vồ lấy mình, sắc mặt cũng bắt đầu tái mét.
Mạc Chi Dương thấy vậy thì vô cùng xót xa mà ôm chặt Bạch Tử Lệ vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên trán coi như lời an ủi và nói
- “Đừng sợ.
Ta nói là ta sẽ bảo vệ em rồi mà, đừng suy nghĩ đến những chuyện ấy nữa.
Con sư tử bị cô ta cho ăn phải thuốc lạ nên nó mới như vậy, chứ con sư tử đó ta nuôi lâu rồi, nó chưa từng làm như vậy với ta đâu.”
- “Nhưng mà...!Nhưng mà em sợ...!Sợ lắm...Hức Hức...!Nó đáng sợ lắm”_Bạch Tử Lệ bắt đầu rơm rớm nước mắt
Mạc Chi Dương thấy tình hình có vẻ không ổn, liền quay ra an ủi Bạch Tử Lệ.
Cứ như thế này thì chả nhẽ nào Bạch Tử Lệ cứ sợ con sư tử ấy như vậy sao? Để giải oan cho con sư tử và chứng minh nó không như Bạch Tử Lệ nghĩ thì Mạc Chi Dương nghĩ nên để Bạch Tử Lệ tiếp xúc với nó.
Khi chúng ta sợ cái gì đó, cách để có thể quên mất đi nỗi sợ, đó chính là đối mặt trực tiếp với chúng.
Vậy thì phải triển khai luôn trong hôm nay, để Bạch Tử Lệ vượt qua nỗi sợ hãi đó, đồng thời để Bạch Tử Lệ tiếp xúc con sư tử cho quen, khi nào Mạc Chi Dương đi đâu xa thì chí ít còn con sư tử để bảo vệ cho Bạch Tử Lệ khỏi những nguy hiểm tiềm ẩn.
Mạc Chi Dương ân cần xoa lưng cho Bạch Tử Lệ, người đung đưa nhẹ nhàng, tay Mạc Chi Dương nắm lấy tay của Bạch Tử Lệ rồi nói
- “Hay là như thế này đi.
Nếu mà em cứ sợ hãi như vậy quá thì không tốt chút nào.
Hôm nay cho em đi gặp con sư tử của ta nhé! Có được không?”
- “Không được! Em không muốn...!Nó đáng sợ lắm.
Em sợ lắm”_Vừa nghe xong, Bạch Tử Lệ lập tức từ chối thẳng thừng
- “Em yên tâm.
Ta sẽ đứng bên cạnh để bảo vệ em, lần này ta chắc chắn không để nó làm như vậy nữa đâu.
Ta sẽ cho 2 người giữ dây cho em để nhỡ nó vồ lên thì ít nhất còn có người giữ lại nhé, có được không?”
- “Được không, Lệ Lệ của ta? Nó không dám làm gì em đâu”
- “Vậy...!Vậy ngài nhớ bảo vệ em nhé? Ngài hứa nhé?”_Bạch Tử lệ chần chừ mãi mới đồng ý
- ‘Được! Ta hứa với em.”
Mạc Chi Dương thấy Bạch Tử Lệ đồng ý liền vui mừng mà hôn lên đôi môi căng mọng của Bạch Tử lệ rồi bế đi ăn sáng để chuẩn bị cho Bạch Tử Lệ gặp mặt thú cưng của mình.
Rất nhanh, đã đến lúc Bạch Tử Lệ phải đối mặt với con sư tử to lớn ấy, Mạc Chi Dương cho hai người giữ dây để nhỡ xảy ra chuyện gì còn kéo con sư tử lại kịp, còn Mạc Chi Dương đứng ngay sát bên cạnh Bạch Tử Lệ, tay đặt lên vai trấn an.
Bạch Tử Lệ trong lòng vừa căng thẳng vừa sợ hãi vô cùng, đối mặt với con sư tử ấy, cả người của Bạch Tử Lệ như bị đóng đá lại, không thể cử động được, hơi thở trở nên gấp gáp dần, mồ hôi bắt đầu đổ ra từng giọt từng giọt một cho thấy Bạch Tử Lệ bây giờ cực kì căng thẳng.
Mạc Chi Dương thấy vậy liền lấu khăn nhỏ ra lau cho Bạch Tử Lệ rồi cầm lấy tay Bạch Tử Lệ và giơ ra ngoài
- “Em đừng sợ hãi quá.
Em càng sợ hãi thì con sư tử nó lại cảm nhận được vì thể nó mới sợ theo và nó vồ lấy em.
Em thả lỏng đi, chỉ cần đưa ra như thế này một lúc thì nó sẽ tự động đến thôi”
- “V-Vâng ạ!”
Bạch Tử Lệ nghe theo lời của Mạc Chi Dương, hít thật sâu rồi nhẹ nhàng thở ra, cơ thể cũng thả lỏng được phần nào, Bạch Tử Lệ quyết tâm đối mặt với nỗi sợ hãi của mình – con sư tử đã từng lao đến vồ lấy mình, muốn ăn thịt mình.
Con sư tử đang nằm đột nhiên thấy hành động quen thuộc giống của Mạc Chi Dương liền từ từ đứng dậy rồi tiến đến chỗ Bạch Tử Lệ.....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...