...Thư phòng...
Sau khi ăn xong, Mạc Chi Dương lại về thư phòng của mình làm việc tiếp, nhưng không thể nào tập trung được bởi vì trong đầu chỉ toàn hình ảnh của Bạch Tử Lệ thôi, có vẻ trong bữa ăn không được thoải mái mà cứ nhìn Minh Hạ suốt vậy.
Hình như Minh Hạ là đang làm phiền đến bữa ăn của Bạch Tử Lệ, lần sau sẽ không cho Minh Hạ vào trong lúc Bạch Tử Lệ ăn nữa, để đỡ làm phiền Bạch Tử Lệ thưởng thức bữa ăn.
Nhưng mà hai hôm nay Bạch Tử Lệ vẫn chưa quen với địa hình nơi này cho lắm, thấy lúc gọi đến phòng ăn có vẻ khá là lâu, Mạc Chi Dương nhớ là bảo Minh Hạ tìm người chỉ đường cho rồi mà?
Sao vẫn đến chậm vậy? Để thêm mấy ngày nữa thì Mạc Chi Dương dạy cho Bạch Tử Lệ cách quản lý nội bộ tẩm cung này, vì đó là nhiệm vụ của hoàng tử phi mà, những việc này bây giờ Mạc Chi Dương vẫn đang quản lý và Minh Hạ cũng có góp một phần trong đấy.
Chắc dạy việc cho Bạch Tử Lệ khá lâu đây, Mạc Chi Dương sẽ bảo Minh Hạ dạy cho vậy, ngồi nghĩ đi nghĩ lại cũng gần nửa canh giờ rồi, công việc thì vẫn chả tiến triển được tý gì.
Thôi thì lần này hãy gặp mặt nói chuyện với Bạch Tử Lệ một lần nghiêm túc xem, dù gì cũng là phu thê với nhau, Bạch Tử Lệ chả nhẽ cứ sợ hãi rồi trốn tránh cả đời sao? Hôm nay phải đi tìm để giải thích cho rõ ràng mới được
- *Không thể để chuyện này tiếp diễn được, mình phải nói chuyện với cậu ấy rõ ràng ra.*
Nghĩ là làm, Mạc Chi Dương sau đó đã rời khỏi ghế của mình mà đi tới cung của cậu đang ở.
Bên chỗ Bạch Tử Lệ, Bạch Tử Lệ đang nằm suy nghĩ về sự việc vừa rồi, rõ ràng sáng nay vừa mới đắc ý nói với mình xong, giờ sao lại tự tát mình như vậy? Chẳng nhẽ Mạc Chi Dương biết chuyện sáng nay nên mới trừng phạt Minh Hạ sao?
Nhưng mà Kỳ Lâm có nói gì với Bạch Tử Lệ đâu, ngay cả Bạch Tử Lệ cũng chẳng gặp Mạc Chi Dương mà nói,vả lại chuyện này Minh Hạ cũng chẳng ngu gì mà nói ra như vậy, chắc hẳn là Mạc Chi Dương biết rồi phạt Minh Hạ rồi.
Bạch Tử Lệ nằm trên giường đọc xong một vài cuốn sách rồi, vừa đọc vừa suy nghĩ đến chuyện vừa nãy, còn lấy bút ra vẽ bản đồ của cung điện này theo trí nhớ của mình nữa.
Nhưng làm mãi cũng chán, ở đây chẳng có ai để nói chuyện, Kỳ Lâm cũng đi về rồi, suốt ngay bị giam lỏng ở trong này, cũng chẳng có thứ gì đủ thú vị để làm Bạch Tử Lệ vui cả, tuy ở đây đầy đủ tiện nghi nhưng chả có gì vui cả, chán chết mất thôi.
Bạch Tử Lệ thở dài một tiếng, rồi thu dọn đồ đi chuẩn bị đi ngủ.
- “Haiz...!Mình muốn ra ngoài kia chơi quá đi.
Ở đây chán chết, đã thế lại còn có thêm mấy thành phần đáng sợ nữa chứ.
Sợ chết mất thôi”
- “Thôi thôi thôi, đi ngủ đã.
Chuyện này gác sang một bên đi, ngủ thôi nào~”
...Cốc cốc cốc...
- “Hửm? Ai lại đến giờ này vậy ta?”_Bạch Tử nhìn về phía cảnh cửa đang được ai gõ
Chần chừ một lúc xem mình có nghe nhầm hay không, thì một lúc sau cánh cửa lại được gõ tiếp.
Bạch Tử Lệ nghĩ là cung nữ của mình – A Vân nên đã chạy ra mở cửa.
Không mở thì thôi, mở xong thì Bạch Tử Lệ hốt hoảng đóng lại vì người gõ cửa không phải A Vân mà là Mạc Chi Dương đang đứng sừng sững trước mặt.
Mạc Chi Dương thấy cánh cửa mở liền vui mừng nhưng ngay sau đó lại tối sầm mặt vì ai đó đang cố đóng cửa lại và Mạc Chi Dương đang giữ cánh cửa để mở ra.
Mạc Chi Dương cũng khá bất ngờ với sức mạnh của Bạch Tử Lệ, Bạch Tử Lệ nhìn mảnh khảnh vậy mà Mạc Chi Dương lại phải dùng gần hết sức của mình để giữ cánh cửa lại, chứ người khác là không trụ nổi rồi đó.
Nhưng làm như vậy lâu thì Mạc Chi Dương cũng mỏi tay, nên thả lỏng ra một chút, ai ngờ cảnh cửa bỗng đóng lại khiến cho tay của Mạc Chi Dương bị kẹt lại khiến cho Mạc Chi Dương đau đớn vô cùng nhưng không dám lớn tiếng lên.
- “AH...”
Bạch Tử Lệ ở trong thấy tay của Mạc Chi Dương bị kẹt hốt hoảng mở cửa ra, lúc này Mạc Chi Dương mới có thể rút tay mình lại, máu từ tay cứ tuôn ra.
Bạch Tử Lệ thấy mình làm Mạc Chi Dương đau lập tức kéo vào phòng, nhanh chóng lục tìm băng kèm theo nước để khử trùng vết thương
- “Đâu rồi? Sao không thấy vậy? Ah, đây rồi”
Sau khi tìm thấy băng kèm theo một chút nước, Bạch Tử Lệ lập tức khử trùng cho Mạc Chi Dương, miệng không ngừng xin lỗi, động tác nhẹ nhàng nhất có thể vì sợ Mạc Chi Dương đau
- “Ta xin lỗi, ta xin lỗi ngài.
Tại ta sợ quá nên mới vậy.
Thực sự xin lỗi ngài”
- “Ah...”_Mạc Chi Dương bị đau nên nhíu mày, mặt nhăn lại
- “Đau sao? Ta xin lỗi, ta sẽ làm nhẹ lại.
Sẽ nhanh thôi, ta xin lỗi ngài rất rất nhiều”_Nghe thấy Mạc Chi Dương kêu lên, tinh thần của Bạch Tử Lệ hoảng loạn hơn, liên tục xin lỗi, động tác cũng nhẹ nhàng hơn
Mạc Chi Dương nhìn chằm chằm vào con người trước mặt, những hành động dịu dàng, quan tâm này Mạc Chi Dương chỉ có lúc mà Bạch Tử Lệ làm mình bị thương thôi sao? Nó làm Mạc Chi Dương nhớ tới hồi nhỏ mình từng bị thương, chính mẹ đã khử trùng và băng bó vết thương, nó y hệt như lúc Bạch Tử Lệ làm với Mạc Chi Dương ngay bây giờ.
Hình ảnh lúc này khác hắn hình ảnh lúc sợ hãi Mạc Chi Dương.
Bạch Tử Lệ sau khi đã khử trùng và băng bó cho Mạc Chi Dương xong xuôi, kiểm tra lại cẩn thận rồi mới thở phào nhẹ nhõm, ngước lên thì thấy Mạc Chi Dương đang nhìn chằm chằm vào mình.
Nghĩ lại mình làm nhị hoàng tử bị thương, chắc chắn là tội rất lớn rồi, có vẻ Mạc Chi Dương đang tức giận thì phải, không nói nhiều, Bạch Tử Lệ lập tức quỳ xuống
- “Ta xin lỗi ngài rất nhiều, mong ngài tha tội cho ta”
- "Ngươi...."
- "Là ta sai, nhị hoàng tử phạt ta hay đánh ta cũng được nhưng đừng giết ta.
Ta xin lỗi ngài rất nhiều"_ Bạch Tử Lệ liên tục xin lỗi, không dám ngẩng đầu lên nhìn
Mạc Chi Dương thấy vậy liền thở dài bất lực, thực sự là không có giận nhưng chắc Bạch Tử Lệ lại nghĩ nhiều quá rồi.
Mạc Chi Dương cúi xuống đỡ Bạch Tử Lệ dậy, kéo lên giường ngồi cạnh mình.
Hành động này của Mạc Chi Dương khiến Bạch Tử Lệ ngơ ngác ra nhìn, không hiểu chuyện gì đang xảy ra
- "Ta đến đây không phải xử lý ngươi hay gì đâu.
Vả lại đây là vết thương nhỏ, ta không đau lắm đâu"
- "Ta đến đây là có chuyện muốn nói với ngươi"
- "Nói với ta ư?!"
- "Đúng vậy.
Đó là...".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...