“Ý của cậu là nói nó có quan hệ đến dược vật sao?” Tấn Bằng hỏi.
“Đương nhiên không phải, thưa thượng tá dược vật đang sử dụng vẫn là dược vật trước kia, mấu chốt chính là nước rửa vết thương. Các thương binh nói sau khi họ dùng nước rửa qua vết thương thì vết thương không còn đau nữa. Cho nên khẳng định nguyên nhân nằm ở trong nước.”
Kiện Minh lần này sử dụng dược cũng không có thay đổi gì mà theo lời kể của các thương binh thì anh dám khẳng định chuyện này cùng nước rửa vết thương có liên hệ.
Tấn Bằng vừa nghe Kiện Minh nói như vậy liền lập tức đứng dậy, đi theo Kiện Minh đến chổ để một ít nước còn lại.
“Đây là là một ít nước còn lại?” Tấn Bằng chỉ ít nước bên trong bồn rồi hỏi Kiện Minh.
“Đúng vậy thượng tá, chính là nước này, anh uống thử xem thì sẽ rõ.” Buổi sáng Kiện Minh vừa biết được nguyên nhân là do nước liền chạy tới đây uống thử nước này. Anh phát hiện ra nước này so với nước uống bình thường của họ khác xa hoàn toàn. Nguồn nước này rất ngọt ngào và tinh khiết không giống với nước đã qua nhiều lần tinh lọc thường mang theo một cỗ mùi vị quái lạ. Cho nên Kiện Minh khẳng định tuyệt đối nguồn nước này không phải là nước bọn họ hay uống.
Tấn Bằng dùng cái chén múc một ít nước lên uống thử sau đó, “Di?” Tấn Bằng kỳ quái rồi lại một hơi uống hết chén nước. “Nước này hương vị rất ngọt lành? Tại sao lại có chuyện kỳ quái như vậy?”
“Đúng vậy thượng tá, nước này rất ngọt và tinh khiết.”
“Nước này từng có người động qua hay không?” Tấn Bằng hỏi, ít nhất là từ trước đến giờ anh chưa từng uống qua nguồn nước nào tinh thuần như thế này.
“Thưa thượng tá, nước này nguyên bản là nguồn nước mà chúng ta mang theo. Nhưng mà so lại thì hoàn toàn không giống.”
Tấn Bằng có chút đau đầu bóp bóp cái trán, nước này rốt cuộc là do ai đổi? Dường như người này không có ác ý. Bởi vì nước này mặc kệ là uống hay dùng để rửa vết thương đều so với nước mà bọn họ mang theo thì tốt hơn nhiều. Có thể nói từ trước đến giờ chưa từng gặp qua nguồn nước nào tốt như thế này.
Tấn Bằng rất muốn biết ai là người thay đổi bồn nước này nhưng mà anh dám khẳng định người này đang ở trong bộ đội của anh chỉ là anh không biết người đó là ai.
“Thượng tá, tôi có thể đem nước này cầm đi nghiên cứu một chút được không?” Nước này là thật quý giá đó, Kiện Minh khẳng định đem vào bộ phận nghiên cứu sẽ có một đám mất ăn mất ngủ vì nó.
“Được.” Tấn Bằng nhìn vào bồn nước sau đó đồng ý. Còn Kiện Minh thì mang theo tất cả chút nước còn lại lâng lâng vui vẻ chạy đến phòng thí nghiệm để lại một mình thượng tá Tấn Bằng đang suy nghĩ tìm cách mò ra người bí ẩn này.
Bởi vì anh không có cách nào nghĩ ra được cho nên Tấn Bằng liền đem chuyện này báo cho Bác Viễn nghe.
“Đại tá!” Tấn Bằng đứng đối diện với màn hình thông tin thi hành một cái quân lễ với Bác Viễn.
“Có chuyện tình gì?” Bác Viễn hiện tại đang hết sức đau đầu vì đám sinh vật của Mông Lãnh Tinh Cầu không thôi, hiện tại binh lính của bọn họ cũng thương vong rất nhiều. Đến bây giờ còn đang tìm cách trị liệu và băng bó vết thương.
Tấn Bằng liền đem chuyện vừa rồi Kiện Minh nói với anh từ đầu chí cuối nói cho Bác Viễn nghe. Bác Viễn một bên nghe một bên cau mày.
“Khẳng định người nọ hẳn là không có ác ý đi?” Bác Viễn hỏi Tấn Bằng.
“Không có ác ý, hiện tại miệng vết thương của các thương binh đã bắt đầu khép lại.”
Bác Viễn trầm mặc thật lâu sau, trong lòng kinh hãi không thôi, rốt cuộc là dạng nước gì lại có hiệu quả trị liệu kinh người đến thế. Bác Viễn nghĩ nghĩ sau đó mở miệng nói:“ Cậu thấy người hôm nay vừa đến chỗ cậu Duy Nhược Hề đó có khả năng là cô ấy không?” Dường như chỉ có cô là có chút khả nghi. Dù sao trước khi cô ấy tới chưa từng phát sinh chuyện này.
Tấn Bằng nghĩ nghĩ nói:“Tôi cũng không quá rõ ràng!” Dù sao đối với chuyện nghi vấn này anh vẫn không giỏi lắm. Ở trên chiến trường chém giết hành quân thế nào thì còn được chứ điều tra mấy chuyện này thì anh chịu.
Bác Viễn nghe xong Tấn Bằng nói, lại nhíu nhíu mày, người này quả thực chính là chân chính một vũ phu! Hoàn toàn không biết dùng đầu óc,“Vậy cậu tiếp tục quan sát Duy Nhược Hề, nhưng mà phải nhớ kỹ, đừng cho cô ấy phát hiện ra cậu đang quan sát cô ấy là được!” Bác Viễn quyết định vẫn là đi xin một chút chỉ thị của thượng tướng thì tốt hơn. Dù sao, nếu thật sự có loại nước mà Tấn Bằng nói thì đối với quân đội là một chuyện vô cùng tốt.
“Vâng thưa đại tá.” Nói xong Tấn Bằng liền ngắt kết nối thiết bị thông tin.
Bác Viễn vừa ngắt kết nối với Tấn Bằng liền liên hệ với thượng tướng chuyện tình này cũng nói cho thượng tướng nghe anh nghi ngờ có liên quan đến Duy Nhược Hề.
Thượng tướng nghe xong thì im lặng một chút sau đó nói cho Bác Viễn nghe chỉ có thể quan sát một chút thôi, không cần quá mức chú ý cũng không cần đến hỏi cô ấy cái gì. Ý tứ chính là xem như không có chuyện gì phát sinh là được.
Hiên Viên Đằng không phải không muốn biết rõ nguyên nhân nhưng mà đến cả Hoa tướng quân cũng khách khí với cô gái này cho nên nếu cô Duy Nhược Hề kia có bí mật gì thì cũng không đến lượt bọn họ nhúng tay vào điều tra.
“Tiểu Hạo, em có đói bụng không?” Duy Nhược Hề đang ngồi dựa vào góc tường, cô cảm thấy bụng mình đang kêu lên.
“Vừa rồi em mới uống dịch dinh dưỡng nên không thấy đói bụng.” Duy Hạo đã uống dịch này hơn nửa năm nên đã quen.
Duy Nhược Hề bĩu môi, ai, uống dịch dinh dưỡng đối với cô mà nói một chút tác dụng cũng không có, Duy Nhược Hề vẫn là muốn tiến vào không gian ăn một chút gì đó.
Bởi vì mọi người đã bức lui đám sinh vật bao vây quân khu 9 đến quân khu 12 cho nên các quân khu này đã được giải thoát. Sau đó bọn họ lại hỗ trợ ngược lại bên này, giúp bọn họ đóng quân tại chỗ. Sau đó cùng với quân tiếp viện phái đến đóng quân ở những vùng chủ yếu như hầm trú ẩn cùng một ít vị trí quan trọng.
Ở tại chỗ nghỉ ngơi hai ngày thì nhóm sinh vật Mông Lãnh Tinh cầu vẫn như trước không có một chút động tĩnh nào. Duy Nhược Hề đi theo Duy Hạo ở lại đồn trú nghỉ ngơi hai ngày, mỗi ngày cô đều phải uống dịch dinh dưỡng. Hiện tại mỗi khi nghĩ đến trái cây cùng rau dưa trong không gian thì Duy Nhược Hề liền chảy nước miếng ròng ròng.
Mỗi ngày quân đội đều cử ra một nhóm đi chung quanh phòng thủ vì sợ nhóm Mông Lãnh Tinh cầu đánh lén. Cho đến buổi tối ngày thứ 3 sau cuộc họp của các lãnh đạo mọi người đưa ra quyết định đánh lén nhóm sinh vật của Mông Lãnh Tinh cầu.
Quân khu 9, quân khu 10, quân khu 11, quân khu 12 cùng nhóm quân tiếp viện đều phân công hiệu quả chuẩn bị đánh nhóm sinh vật này.
Sau 3 ngày đã làm cho mọi người nghỉ ngơi đủ, hơn nữa chi bộ đội của Tấn Bằng khôi phục rất nhanh chóng. Bởi vì nguồn nước trong không gian của Duy Nhược Hề cho nên chi bộ đội này của Tấn Bằng những thương binh bị sinh vật của Mông Lãnh Tinh cầu làm bị thương đã khôi phục rất tốt.
Trong chi bộ đội của Tấn Bằng những thương binh bị nhóm sinh vật Mông Lãnh Tinh cầu cào hoặc cắn thì đã khôi phục hoàn toàn không một vết sẹo. Còn những ai miệng vết thương kinh người một chút thì đã khép lại. Tất cả mọi người đều khôi phục tốt có thể hoạt động tự nhiên.
Lúc biết được tin tức này Tấn Bằng thật sự muốn đi tìm Duy Nhược Hề hỏi một chút nước kia có phải là cô đổi hay không nhưng mà đại tá đã dặn hắn chỉ chú ý Duy Nhược Hề không nên hỏi cô bất cứ cái gì. Chính vì vậy mà Tấn Bằng chỉ có thể chịu đựng không đi hỏi Duy Nhược Hề về nguồn nước nhưng mà dọc theo đường đi anh cứ nhìn chằm chằm Duy Nhược Hề.
Duy Nhược Hề dọc theo đường đi biết có người luôn nhìn chằm chằm cô làm cho cả người cô đều nổi lên da gà.
Dọc theo đường đi mọi người dựa vào Duy Nhược Hề dùng tinh thần lực của cô tra xét toàn bộ tình huống Bắc Lâm Thành, sau đó thượng tá Tấn Bằng sẽ thông tin lại cho các cấp cán bộ. Sỡ dĩ đề ra quyết định đánh lén như thế là bởi vì thượng tướng biết năng lực cao thâm của Duy Nhược Hề khi tra tình huống của Bắc Lâm Thành, có Duy Nhược Hề đi theo kiểm tra trước tình huống cho nên mọi người không sợ đánh lén thất bại. Cũng chính vì thế mọi người trong cuộc họp mới đề ra quyết định tốc chiến tốc thắng lần này.
Duy Nhược Hề cũng bởi vì được nghỉ ngơi ba ngày nên Tinh thần lực cũng đã sớm khôi phục lại, hơn nữa Duy Nhược Hề cảm giác được dường như Tinh thần lực của cô lại tiến bộ. Bởi vì vị trí Tinh thần lực khuếch tán lại lớn một ít.
Bởi vì là đánh lén cho nên tất cả chỉ có thể đi bộ, Duy Nhược Hề cùng một chi bộ đội đi khoản hai tiếng đồng hồ mới có thể nhìn đến vị trí đóng quân của nhóm sinh vật Mông Lãnh Tinh cầu.
Bởi vì Duy Nhược Hề đã sớm đem tình hình phân bố của nhóm sinh vật kia báo cáo cho quân đội bởi vậy lần đánh lén này phi thường thuận lợi. Tuy rằng có người bị thương nhưng không có nhiều như lần trước và chỉ một chút vết thương nhẹ.
Duy Nhược Hề vẫn đi theo chiến đấu bên cạnh Duy Hạo, đã trải qua một lần chiến đấu nên Duy Nhược Hề cũng không còn sợ như lần trước. Lần này vũ khí mà lần trước Bác Viễn đưa cho cô cũng không cần dùng đến, cô chỉ dùng tinh thần lực khống chế phi đao hạ sát những sinh vật kia. Duy Nhược Hề dùng tinh thần lực khống chế mấy cái phi đao bay tới bay lui một hồi làm cho một đám lớn sinh vật Mông Lãnh Tinh cầu ngã xuống.
Tuy rằng tinh thần lực của Duy Nhược Hề rất cao nhưng là để tránh khỏi việc ngộ thương quân mình cho nên Duy Nhược Hề chỉ khống chế có 3 phi đao nhằm đảm bảo an toàn.
Nhưng mà khi Duy Nhược Hề đem ba cái phi đao này bay tới bay lui vẫn làm cho rất nhiều người run sợ trong lòng. Sợ không cẩn thận một chút là đao nhỏ liền bay đến bến người họ.
Duy Nhược Hề thậm chí chỉ đứng yên một chỗ, dùng tinh thần lực bao bọc lấy cơ thể và khống chế ba cây đao, cô động một chút cũng không thèm động.
Trải qua hai giờ chiến đấu mấy sinh vật của Mông Lãnh tinh cầu gần như hoàn toàn bị tiêu diệt, còn lại một bộ phận cũng đầu hàng. Nhưng mà chờ cho bọn chúng đầu hàng xong thì quân nhân cũng diệt hết. Duy Nhược Hề nhìn thấy tình huống này cũng không có cảm giác gì bởi vì dù sao bọn chúng cũng là những kẻ xâm chiếm không cần đồng tình.
Tuy rằng cô cũng không đồng tình với bọn chúng nhưng mà cũng không có hỗ trợ mấy đao khi chúng đã đầu hàng. Bởi vì cô cảm thấy vừa rồi chiến đấu không có giống như bây giờ một bên đơn phương giết hại.
Sau đó mọi người nghe được thông báo chiến dịch hoàn toàn thắng lợi cũng không có nhiều thương vong. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì ngày mai mọi người có thể trở về.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...