Cẩn Du mỉm cười, cũng không có nói cái gì chỉ là có chút tò mò không biết không gian mà Duy Bảo Bảo nói đến là thế nào? Nếu nói như vậy thì vừa rồi khi chưa xuất hiện thì Bảo Bảo chắc là ở bên trong không gian kia.
“Chúng ta đi lên phía trước một đoạn đi.” Duy Nhược Hề nói, tinh thần lực của Duy Nhược Hề đã tiêu hao rất nhiều, hiện tại cô cũng không dám dùng tinh thần lực tra xét. Chỉ có thể tiến về phía trước nhìn xem rốt cuộc nơi này là thế nào, vì sao lại có cảnh tượng như vậy.
“Được, đi thôi.”
"Mẹ ~ để con tiến lên phía trước dò đường.” Duy Bảo Bảo đến một nơi xinh đẹp và linh khí sung túc như thế này thì không chịu ngốc một chỗ muốn nơi nơi bay đi.
“Được, nếu thấy cái gì không thích hợp thì quay trở lại đây tìm chúng ta nhé.” Duy Nhược Hề dặn dò Bảo Bảo.
“Vâng, con biết.” Nói xong Duy Bảo Bảo liền vỗ đôi cánh tràn đầy ánh sáng ngũ sắc bay đi.
Duy Nhược Hề đứng tại chỗ nhìn Duy Bảo Bảo bay xa, sau đó nhìn thoáng qua Cẩn Du vẫn đang chăm chú nhìn về hướng Bảo Bảo cười nói: “Đi thôi, không cần lo lắng cho nó, nó rất lợi hại, cho dù có nguy hiểm gì cũng sẽ không thương tổn nổi nó.” Duy Nhược Hề biết trong lòng Cẩn Du đang lo lắng cho Duy Bảo Bảo.
Cẩn Du nghe được thanh âm của Duy Nhược Hề thì quay đầu lại nhìn Duy Nhược Hề rồi nói, “Đi thôi.”
Duy Nhược Hề cùng Cẩn Du tiếp tục đi về phía trước, một đường đi đến cảnh sắc vẫn giống như cũ, những mảng cỏ xanh tươi, những cây cối không biết tên., Một ít động vật nhỏ từ trong cánh rừng hoặc bụi cỏ toát ra. Mấy con động vật nhỏ kia Duy Nhược Hề đều biết, đó là những động vật từ ngàn năm trước như thỏ, sóc này nọ. Ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy một hai con khỉ từ trên nhánh cây chạy trốn.
"Nhược Hề, cô nói thử xem vì sao nơi này lại có cảnh sắc như vậy? Lúc trước chiến tranh lưu lại rất nhiều chất độc làm cho đất đai toàn bộ bị thương tổn. Nhưng mà vì sao nơi này đất vẫn còn màu nâu tơi xốp không có bị biến đen và trở nên cứng rắn. Chứng tỏ nơi này hoàn toàn không bị ô nhiễm.” Cẩn Du vừa tiến lên phía trước vừa hỏi Duy Nhược Hề ở bên cạnh.
Duy Nhược Hề nghĩ nghĩ, sau đó cũng lắc lắc đầu, "Tôi cũng không rõ ràng vì sao nơi này một chút ô nhiễm cũng không có hơn nữa linh khí lại rất dày đặc.” Duy Nhược Hề biết nơi này chính là tam giác quỷ Bermuda trước kia, một nơi tràn ngập cảm giác thần bí. Không biết có bao nhiêu con thuyền cùng phi cơ ở nơi này gặp chuyện không may và sau đó hoàn toàn biến mất. Một nơi thần bí như vậy trải qua cả ngàn năm ô nhiễm mà vẫn có thể giữ được phong cảnh tú lệ như thế này thì quả thật vô cùng kỳ quái.
"Nhược Hề, cô nói thử xem nếu con người biết trên thế giới còn một chỗ như thế này thì bọn họ sẽ có phản ứng như thế nào?” Cẩn Du cười nói. Một nơi mà linh khí dày đặc như thế này thì đối việc tu luyện tinh thần lực phi thường có lợi. Tuy rằng Cẩn Du cũng không hứng thú gì với phương diện này nhưng mà thấy được một nơi thần kỳ như vậy hơn nữa còn có Duy Nhược Hề ở bên cạnh làm cho Cẩn Du thấy hưng phấn vô cùng, trong lòng có một cảm giác khó diễn tả thành lời. Dường như anh muốn cứ như vậy cùng Duy Nhược Hề sống ở nơi này.
Cẩn Du lập tức bị ý nghĩ của chính mình làm cho hoảng sợ, không rõ tại sao anh lại sinh ra ý nghĩ như vậy. Chắc là do mỹ vị mà Duy Nhược Hề mang lại đi.
“Nếu để cho người khác biết được có một chỗ như thế này khẳng định đám người kia sẽ tre già măng mọc nườm nượp chạy tới nơi này. Nhưng mà Cẩn Du, anh có cảm thấy có chút kỳ quái?” Duy Nhược Hề dừng lại cước bộ, cô bỗng nhiên phát hiện ra một chuyện rất kỳ quái.
Cẩn Du đi phía sau Duy Nhược Hề cũng dừng bước theo nhưng mà anh không biết Duy Nhược Hề kỳ quái chuyện gì, “ Nhược Hề, cái gì kỳ quái?”
Duy Nhược Hề nghe Cẩn Du hỏi cũng nhíu nhíu đầu mày sau đó đứng tại chỗ nhìn qua một vòng, ngắm hồi lâu cô lại chần chờ mở miệng nói:” Cẩn Du, anh có phát hiện nơi này quá mức sạch sẽ?”
Sạch sẽ? Cẩn Du cũng ngắm chung quanh một vòng sau đó cười nói:” Nhược Hề, cô nghĩ cái gì thế, nơi này không có người ở đương nhiên……” Cẩn Du nói đến đây cũng dừng lại sau đó bước quanh tìm kiếm một vòng ở trên mặt cũng bắt đầu lộ ra thần sắc nghi hoặc, “ Nhược Hề, nơi này quả thực quá mức sạch sẽ.”
Cẩn Du rốt cục hiểu vì sao Duy Nhược Hề lại nói nơi này quá mức sạch sẽ, “ Nhược Hề, ý của cô chính là lẽ ra nơi này phải có chút di tích của con người đúng không?”
Duy Nhược Hề gật gật đầu, " Phải, nếu chính phủ từng phái rất nghiều người xuống dưới này ngoài ra còn có những nhà mạo hiểm cũng xuống dưới đây, tuy rằng bọn họ không trở về. Nhưng mà nếu bọn họ xảy ra chuyện thì cũng phải để lại một ít dấu vết như mảnh vở toa xe hay dụng cụ này nọ hoặc là hài cốt chẳng hạn?” DuyNhược Hề không rõ từng có người đi xuống dưới này nhưng mà cô cùng Cẩn Du cũng một đường đi xuống mà chưa từng nhìn thấy một chút dấu vết nào của con người để lại.
Cẩn Du nghe xong cũng là nghi hoặc không thôi, "Nhược Hề, vậy cô nói thử xem những người đó rốt cuộc đi đến nơi nào? Hoặc là nhóm những người đó chưa từng xuống đến nơi này?”
Duy Nhược Hề thở dài một hơi lắc lắc đầu, "Tôi cũng không biết, chúng ta chỉ có thể vừa tiến lên phía trước vừa nhìn chung quanh thử xem.” Tuy rằng phong cảnh nơi này rất được nhưng cũng quá mức thần bí, hơn nữa Duy Nhược Hề biết rõ linh khí nơi này quá mức đậm đặc, thậm chí còn đặc hơn linh khí bên trong không gian. Đây chính là nguyên nhân Duy Bảo Bảo lại thích nơi này đến vậy.
Hai người lại tiếp tục tiến lên phía trước nhưng cũng không có nhìn thấy dấu vết gì, trải qua một buổi sáng bị ép buộc liên tục Duy Nhược Hề vừa mệt vừa khát. Cô đang muốn nói cho Cẩn Du cùng ngồi xuống nghỉ ngơi một chút thì chợt nghe được thanh âm của Duy Bảo Bảo.
“Mẹ ~ mẹ ~ “ Cách đó không xa một bóng dáng đỏ rực từ trên cao đang xuống gần, chính là Duy Bảo Bảo đang vô cùng hưng phấn.
"Bảo Bảo, có phát hiện cái gì không thích hợp hay không?” Duy Nhược Hề vội vàng hỏi.
Duy Bảo Bảo bay đến trước mặt Duy Nhược Hề thì ngừng lại, sau đó hưng phấn nói: "Mẹ, không có phát hiện ra cái gì không thích hợp cả. Chỉ là phía trước có một cái hồ nước rất được, so với cái hồ nước trong không gian lớn hơn đến vài lần.”
Hồ nước rất được? Duy Nhược Hề nghe xong cũng không cảm thấy cái gì kỳ quái, dù sao một nơi xinh đẹp không có ô nhiễm như vậy có thêm một cái hồ nước cũng cực bình thường.
“Mẹ ~, hai người leo lên đi. Nếu phải đi bộ thì hai người cần phải đi ít nhất một ngày mới đến nơi.” Duy Bảo Bảo nói xong đã nằm sát xuống đất chờ Duy Nhược Hề cùng Cẩn Du leo lên lưng nó.
Vốn dĩ Duy Bảo Bảo chỉ muốn cho một mình mẹ nó ngồi trên lưng nó thôi nhưng mà Duy Bảo Bảo biết nếu không cho cái tên thanh niên kêu Cẩn Du kia cùng tiến lên thì Duy Nhược Hề sẽ không đồng ý cho nên tâm không cam tình không nguyện để cho tên kia đi ké.
Duy Nhược Hề do dự một chút rồi ngoan ngoãn leo lên lưng Bảo Bảo, dù sao nếu cô đi bộ thì quả thật không biết phải đi đến ngày tháng năm nào. Cẩn Du cũng có chút do dự nhưng vẫn theo sau Duy Nhược Hề leo lên Bảo Bảo.
Duy Bảo Bảo mang theo hai người, rất nhanh đã đi đến bên cạnh hồ nước kia.
Leo xuống khỏi người Duy Bảo Bảo thì Duy Nhược Hề cùng Cẩn Du ngây ngốc nhìn hồ nước trước mặt. Qủa thật Duy Bảo Bảo không nối dối, hồ nước này rất được.
Những sóng nước phản xạ lại ánh sáng lăn tăn trên hồ, nước hồ trong suốt thấy đáy thậm chí Duy Nhược Hề còn thấy bên trong hồ mấy con cá bơi qua bơi lại.
Duy Nhược Hề lẳng lặng nhìn cảnh đẹp trước mắt, tuy rằng trong không gian Mặc Trạc cũng có một cái hồ nước lớn nhưng mà hoàn toàn không thể so sánh với cái hồ nước này. Duy Nhược Hề cảm thán, quả thật là non xanh nước biếc, không biết bao lâu rồi cô chưa nhìn thấy được cảnh tượng xinh đẹp như thế.
Cẩn Du gần như đình chỉ hổ hấp nhìn phong cảnh mỹ miều trước mắt trong lòng không biết dùng từ ngữ gì để diễn tả nên lời. Thật không ngờ khung cảnh mà con người ao ước mấy trăm năm qua bỗng nhiên xuất hiện trước mắt anh thế này.
Duy Bảo Bảo cũng biến trở lại hình dáng nhỏ đậu ở trên vai Duy Nhược Hề cũng không gây ra tiếng ồn nào làm ảnh hưởng đến hai người đang chìm đắm trong cảnh đẹp kia.
Hai người một chim cứ như vậy lẳng lặng đứng, cho đến khi nghe được thanh âm từ bụng Duy Nhược Hề vang lên mới đánh thức hai người đang chìm đắm trong phong cảnh tỉnh lại.
Duy Nhược Hề có chút xấu hổ ho khang, thật không ngờ thanh âm đói bụng của cô lại sát phong cảnh như thế.
"Đói bụng?" Cẩn Du cười cười, "Tôi cũng đói bụng, hiện tại đã đến buổi chiều rồi.”
Duy Nhược Hề gật gật đầu, mới chỉ ăn bữa sáng, trải qua cả ngày mệt mỏi như vậy quả thật là rất đói.
“Vậy cô nghỉ ngơi một chút đi, tôi đi tìm thứ gì để ăn trước đã.” Cẩn Du cười nói với Duy Nhược Hề xong thì đi qua rừng cây bên kia.
Duy Nhược Hề nhìn Cẩn Du chui vào trong rừng cây biến mất mới ngồi xuống một thảm cỏ xanh mượt.
“Bảo Bảo, vào trong không gian đem một ít gia vị ra đây đi.” Duy Nhược Hề đoán rằng Cẩn Du sẽ bắt một ít động vật nhỏ đem về ăn. Chính vì thế cô mới để cho Duy Bảo Bảo vào không gian lấy gia vị đợi một lát nữa sẽ có chỗ dùng đến. Duy Nhược Hề nghĩ Cẩn Du đại khái biết cô có một không gian kỳ dị đi. Nhưng mà nếu anh ta không có hỏi thì cô cũng định nói cho anh ấy biết.
Duy Bảo Bảo nghe Duy Nhược Hề nói xong lập tức tiến vào không gian, chỉ chút xíu sau Duy Bảo Bảo liền mang theo một đống gia vị đi ra.
Duy Nhược Hề ngồi ở trên cỏ nhìn chung quanh không biết cũng lâu rồi sau Cẩn Du còn chưa trở lại? Duy Nhược Hề bắt đầu có chút lo lắng. Nghĩ nghĩ linh khí ở đây nồng đậm như vậy chắc hẳn tinh thần lực của cô đã hồi phục rất nhanh rồi. Nếu dùng tinh thần lực tra xét Cẩn Du một chút hẳn là không có vấn đề gì đi.
Nghĩ như vậy, Duy Nhược Hề liền đem Tinh thần lực khuếch tán ra bên ngoài, sau đó cô phát hiện Cẩn Du đang cách nơi này không xa nhưng mà cô lại nhìn thấy một chuyện vô cùng rung động.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...