Mặc Tổng Cưng Chiều Vợ Yêu


"Anh đụng phải vợ tôi"
Câu nói đơn giản đó của Mặc Tử Hàng cũng đủ để dọa chết người.

Nụ cười trên mặt người con trai đối diện dần trở nên cứng đờ, mà không chỉ anh ta, lời Mặc Tử Hàng thốt ra khiến Giang Yên Nhiên cũng hoàn toàn không ngờ đến.
Cho đến khi Hoàng quản gia bước vào một lần nữa làm cho anh ta kinh hãi:"Thiếu phu nhân, cô thấy trong người không sao chứ?"
Giang Yên Nhiên giật mình sau cơn ác mộng, cố cười thật tươi để biểu thị rằng mình không sao:"Cảm ơn, tôi không sao đâu.

Bây giờ tôi còn múa được đây này"
Nói không bằng làm, cô khua tay múa chân cho ông ta xem, sắc mặt Mặc Tử Hàng dần dần đen lại, anh gằn giọng xuống:"Quậy đủ chưa?"
Giang Yên Nhiên ngay lập tức hạ tay xuống, không nói thêm gì.


Cô không biết có phải cô lại gây ra chuyện tày trời gì nên Mặc Tử Hàng mới đến tận đây tính sổ với cô không.
Người đàn ông đối diện nhìn cách Mặc Tử Hàng đối đáp với cô, híp mắt một cái rồi lại nở một nụ cười, dường như cũng không bị uy lực của Mặc Tử Hàng dọa sợ.

Anh ta nhìn Giang Yên Nhiên niềm nở hơn lúc đầu:"Ra là Mặc thiếu phu nhân, suýt nữa đã thất lễ rồi.

Cũng tại trông thiếu phu nhân đây có chút không ra dáng là gia chủ Mặc gia, vả lại trước nay cũng không hề nghe nói đại thiếu gia nhà họ Mặc đã cưới vợ"
Hoàng quản gia cau mày nhăn nhó, người này có ý gì, không thấy Mặc tổng nhà ông sắc mặt không vui hay sao, còn chưa chịu im miệng?
Mặc Tử Hàng nhếch môi cười lạnh, lúc này mới có nhã hứng đáp lại:"Ý anh là trông cô ấy nhợt nhạt, ăn mặc không giống với giới thượng lưu, nên trông không giống vợ tôi?"
Anh ta dường như không nhận ra ý đe dọa trong lời nói của Mặc Tử Hàng, búng tay một cái nói:"Còn không phải vậy hay sao? chủ tịch tập đoàn Mặc thị, có ai mà không biết.

Tôi còn tưởng vợ ngài phải đắp vàng trên người ra ngoài không ấy chứ haha"
Dứt lời thì cười một cái rất hào sảng, hoàn toàn không có một chút sợ hãi trước quyền uy của Mặc Tử Hàng.

Anh ta loay hoay lôi ví ra, lấy một cái danh thiếp đưa qua cho Hoàng quản gia rồi tự giới thiệu:"Vậy hôm nay đến đây là được rồi.

Nếu thiếu phu nhân đây có vấn đề gì phát sinh thì cứ liên lạc với tôi, hoặc là nếu cảm thấy hôn nhân không hạnh phúc thì cứ tìm đến tôi nhé! Tôi họ Lục, Lục Cảnh Thần"
Xong xuôi, Lục Cảnh Thần khẽ cúi đầu chào rồi quay đầu đẩy cửa đi thẳng.

Hoàng gia cúi đầu nhìn tấm danh thiếp trên tay, đọc thật kĩ bốn chữ "tập đoàn Lục thị"
"Chẳng trách anh ta lại ngông cuồng như vậy, thì ra là đại thiếu gia nhà họ Lục"

Giang Yên Nhiên nãy giờ bị nhiệt độ xung quanh Mặc Tử Hàng dìm xuống cho đi dạo quanh 18 tầng địa ngục đến nơi, trong lòng cô chỉ thầm niệm cho cái tên họ Lục đó mau mau đi, nếu không cô thật sự nghĩ ở đây sẽ có án mạng.

Cmn lại còn cái gì mà hôn nhân không hạnh phúc thì đến tìm anh ta, rốt cuộc là thần thánh phương nào mà dám đụng đến Mặc Tử Hàng.
"Nhà họ Lục thì sao? Hoàng quản gia, ông nói rõ hơn được không?" Giang Yên Nhiên thực sự tò mò về danh tính của người này.
Hoàng quản gia gật đầu đáp:"Thiếu phu nhân, nhà họ Lục nằm trong tứ đại gia tộc có máu mặt ở Lạc thành, năm đó bao gồm Mặc, Lục, Giang, Tề, là bốn gia tộc có uy lực lớn nhất ở đây.

Tôi đoán thiếu gia trước kia cũng có vài lần chạm mặt với Lục Cảnh Thần, chẳng qua là hiện giờ cậu ấy không nhớ ra mà thôi"
Ông ta vừa dứt lời Mặc Tử Hàng đã tự mình giật lấy tấm danh thiếp trên tay Hoàng quản gia trực tiếp xé làm đôi rồi ném thẳng vào thùng rác:"Nhiều lời! Cô quan tâm đến anh ta làm gì? Hay là thực sự suy nghĩ muốn đến tìm anh ta?"
Giang Yên Nhiên bị oan, cô lắc đầu nguầy nguậy:"Em không có!"
Sau đó giọng cô nhỏ đi:"Cơ mà tại sao anh lại đến đây.."
Anh nhếch môi cười lạnh, trực tiếp nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén:"Đến xem cô tìm cách quyến rũ một người đàn ông khác.

Chắc là trước khi bị tôi đá ra khỏi nhà thì cô đã vội đi tìm lốp xe dự phòng cho mình rồi nhỉ?"
Giang Yên Nhiên càng lúc càng thấy anh quá đáng, cô nhích người lên hắng giọng nói:"Mặc Tử Hàng, anh quá lắm rồi đấy nhé.


Chẳng phải hôm nay tôi vì đến tận nơi đưa cơm cho anh nên mới vô tình xảy ra tai nạn chứ đâu phải tôi cố tình tìm cách tiếp cận anh ta? Tôi không biết lý do tại sao anh lại tìm đến tận đây nhưng anh đã đến đây thấy tôi như vậy còn không hỏi thăm được một câu thì thôi chứ!"
Giang Yên Nhiên hiểu rồi, ban nãy anh nhận cô là vợ trước mặt Lục Thần Vũ chỉ vì muốn cô không thể tìm được cái lốp dự phòng như anh ta suy diễn mà thôi! Ấy vậy mà ban nãy cô lại cứ có một cái suy nghĩ rất hão huyền đó là Mặc Tử Hàng đã nhớ ra được chút gì rồi.

Cô biết mình không nên kì vọng nhiều gì về anh mới đúng, nếu không sẽ chỉ toàn nhận về thất vọng.
Thấy hai người cãi nhau to, Hoàng quản gia mới lấy hết can đảm tiến lên giải vây:"Đúng vậy đó thiếu gia.

Ban nãy là tôi cầm lái, chiếc xe kia thật sự là vì vô tình mà va trúng.."
Mặc Tử Hàng phớt lờ lời giải thích của Hoàng quản gia.

Anh trực tiếp nắm lấy cổ tay cô kéo dậy mặc cho Giang Yên nhiên còn đang bị thương:"Cô hỏi tôi đến đây làm gì à? Còn không phải lo cô sẽ ở bên ngoài làm loạn, đến lúc đó chẳng phải tôi sẽ tốn thời gian giải quyết cho cô sao? Từ hôm sau trở đi, tốt nhất là cô nên ở yên trong nhà, tôi không cần cô đem những thứ vô bổ đến cho tôi!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận