Khi Tề Phong bước vào nhà thì Mặc Tử Hàng và Giang Yên Nhiên đã ngồi ngay ngắn ở bàn ăn, trên bàn khói thức ăn bay mù mịt toả ra mùi thơm nức nhưng hiện giờ Tề Phong chẳng cảm thấy gì.
Khi bước vào anh còn lờ mờ trông thấy Mặc Tử Hàng trêu ghẹo Giang Yên Nhiên rất vui vẻ, sau đó khi nhìn thấy anh cả hai mới ngừng lại, Mặc Tử Hàng hỏi:"Tôi nhờ cậu đi mua có một chút hành sao giờ này mới về?"
Liếc mắt thấy tay Tề Phong trống trơn, Mặc Tử Hàng thở dài:"Đi lâu như vậy rốt cuộc hành cũng không đem được về"
Tề Phong chẳng buồn phản kháng, anh thơ thẩn đi lại kéo ghế ra ngồi cười như không cười nói:"Bỏ đi, không có hành cũng không sao, ăn được"
Giang Yên Nhiên ngó nghiêng nhìn ra sau lưng Tề Phong, Mặc Tử Hàng trông thấy cúi xuống hỏi:"Em tìm gì sao?"
Cô ngước mắt lên, anh ở gần cô đến mức chỉ cần hơi ngẩng đầu liền có thể trông thấy anh:"Chồng à, Tịnh Tịnh của em đâu?"
Mặc Tử Hàng nhướn mày nhìn qua Tề Phong, cậu ta ngó lơ nâng đũa cúi xuống ăn, rồi vờ như không biết ngẩng lên:"Sao lại nhìn tôi như vậy? Không biết"
Cậu ta vừa dứt lời, điện thoại của Mặc Tử Hàng bỗng nhiên reo lên.
Anh rút điện thoại ra dưới sự nghi hoặc của Tề Phong, sau đó cậu ta nhìn lướt qua dãy số bao lâu nay đều không đổi đang hiện thị trên màn hình, rồi lại cụp mắt giả vờ không quan tâm nhưng tai thì vẫn vểnh lên.
Mặc Tử Hàng nhếch miệng mở loa ngoài.
Giọng Lâm Tịnh ngay lập tức vọng đến:"Alo ông Mặc.
Ngại quá, hôm nay tôi bận chút việc riêng nên không thể cùng dùng bữa với mọi người.
Lúc nào anh bận thì liên lạc với tôi nhé, tôi sẽ đến chơi với bà Mặc"
Tề Phong ngẩng phắt lên, ra hiệu điên cuồng cho Mặc Tử Hàng hãy gọi cô ấy về ngay lập tức nhưng Mặc Tử Hàng lại cười nói:"Cô cứ bận việc của mình đi.
Chiều nay tôi không bận"
Giọng Lâm Tịnh đột nhiên hồ hởi:"Vậy thì tốt quá.
Sáng ngày mai tôi sẽ đi làm lại, được chứ?"
Tề Phong nghe xong suýt thì phun hết thức ăn trong miệng ra ngoài.
Cô ta muốn nghỉ việc cả một ngày một đêm, để làm gì với tên nước ngoài kia chứ?
Anh ta liên tục ra hiệu dấu ích cho Mặc Tử Hàng nhưng anh lại nói:"Tuỳ cô" nói xong Mặc Tử Hàng lap tuc tắt máy.
Tề Phong nắm đôi đũa đến mức cây đũa xiêu vẹo sắp gãy làm đôi.
Tề Phong đứng bật dậy ra khỏi ghế gật gật với Mặc Tử Hàng:"Tử Hàng, cậu khá lắm! Chỉ biết chọc tức tôi"
Nói rồi quay đầu chạy vội đi, đến dép còn không kịp xỏ.
Giang Yên Nhiên thấy Tề Phong đột nhiên bỏ đi mới thấy lạ, vô thức hỏi:"Tề Phong đi đâu vậy anh?"
Mặc Tử Hàng gắp đồ ăn vào bát giúp cô:"Đi tìm Tịnh Tịnh"
…
Tề Phong vừa lái xe vừa lao thẳng về hướng nhà thuê của Lâm Tịnh.
Anh có điều chắc chắn cô sẽ vì áy náy mà đưa hắn ta về nhà.
Hai tay anh vô thức xiết chặt vô lăng, miệng lẩm nhẩm:"Lâm Tịnh, cô khá lắm, còn dám đưa người khác giới về nhà ở qua đêm"
Càng nghĩ anh ta càng tức, chân dẫm vào bàn đạp lao vun vút.
Tốc độ của anh đương nhiên với một chiếc xe taxi rẻ tiền thì không thể nào so sánh.
Tề Phong đuổi kịp hai người, quả nhiên là Lâm Tịnh đưa hắn ta về nhà.
Anh chạm tay vào chốt cửa định mở ra nhưng tay lại chẳng có chút sức lực, cuối cùng lại chẳng biết tại sao, anh lại ngã bất lực ra ghế tựa rồi híp mắt nhìn hai người sánh vai đi vào nhà mà không làm gì.
Hơn ai hết, anh hiểu mình không có quyền gì để làm thế với cô.
Hai người đã chia tay và cô vốn dĩ nên có người mới, trong lúc tức giận anh đã vô thức hành động sai trái, đụng chạm đến quyền riêng tư của cô.
Tề Phong tức giận bản thân mình, lại vừa cảm thấy khó chịu trong lòng.
Khó chịu vì thấy người mà mình vẫn còn dành nhiều tình cảm đi bên người con trai khác mà mình chẳng làm được gì.
Anh cũng chẳng biết từ bao giờ bản thân còn biết nhượng bộ, hành động theo lý lẽ đúng sai.
Tề Phong? Trước giờ có gì mà anh không dám làm?
Tề Phong lại lưỡng lự một lúc lâu, sau đó lại quyết định đánh xe quay đầu rời đi.
…
Ăn trưa xong thì Mặc Tử Hàng cũng đã nói với Lâm Tịnh hôm nay không cần đến làm việc, vì vậy mà cả ngày hôm nay anh đều dành thời gian cho Giang Yên Nhiên.
Hôm nay mọi người đều về biệt thự riêng của anh, ở đây có hồ bơi rất lớn.
Anh nhớ trước kia khi Giang Yên Nhiên không ra ngoài say xỉn thì phần lớn đều dành thời gian ngâm mình thả lỏng ở đây.
Chiếc hồ bơi này có lẽ là nơi duy nhất cô có hứng thú khi ở nhà họ Mặc, hi vọng rằng sở thích của cô vẫn không đổi.
Từ khi Giang Yên Nhiên trở về, anh đều cho người làm quay trở lại biệt thự làm việc, để lúc nào cũng sẵn sàng đưa Giang Yên Nhiên lại về đây sinh sống.
Anh ra lệnh cho bọn họ chuẩn bị quần áo cho Giang Yên Nhiên, sau đó cùng cô ra phía sau nhà.
Sau khi trông thấy mặt nước trong xanh mênh mông, quả nhiên cô rất thích thú.
Giang Yên Nhiên vội bỏ quên Mặc Tử Hàng chạy lại, ngay khi cô chạy, chiếc khăn tắm lúc nãy vẫn quấn chặt trên người rơi ra, anh bất thình lình bị sặc bởi chính nước miếng của chính mình.
Đám người này cũng chuẩn bị chu đáo quá rồi.
Bikini sao? Dạo trước đây Giang Yên Nhiên có vẻ ăn không đủ bữa nên thân hình lại càng mảnh khảnh đi trông thấy nhưng chỗ nào cần lớn thì vẫn lớn, vòng eo con kiến của cô lại càng nổi bật, dưới bộ bikini cỡ nhỏ màu trắng tinh gần như hoà làm một với làn da trắng sáng, Mặc Tử Hàng xoa xoa đầu mũi.
Tuy vậy, Giang Yên Nhiên chỉ dám chạy đến mép hồ rồi lại ngồi xụ xuống.
Cô không nhớ lúc trước bản thân mình có biết bơi nên bây giờ trông đến thì có hơi sợ, chỉ dám ngồi trên bờ đưa chân xuống quẫy quẫy nước.
Bất thình lình, cô bị ai đó đẩy thẳng xuống nước.
Giang Yên Nhiên vùng vẫy, cảm giác như nước đang tràn vào hết ngũ quan, sau đó hình như cô thấy thứ gì trơn trượt đang chạm vào eo mình kéo lại, ai đó đang áp môi cô luồn khí vào như giúp cô hô hấp, Giang Yên Nhiên dần cảm thấy hình như cũng không còn khó thở.
Cô được kéo lên mặt nước, ngay lập tức nước từ mọi nơi trào ra, không khí một lần nữa xộc vào, cô hít lấy hít để thở hổn hển.
Mặc Tử Hàng đưa bàn tay to lớn của mình vuốt ngược mái tóc ướt ra sau, anh cong môi cười, đây là lần đầu tiên anh cười một cách rạng rỡ như thế.
Giang Yên Nhiên vừa vuốt mặt, mở mắt ra trông thấy anh liền lao đến ôm chầm vì lo sợ một lần nữa sẽ rơi xuống:”Tử Hàng, em sợ"
Anh giữ lấy eo cô cười nói:"Anh giữ em chặt lắm, yên tâm đi".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...