Đi tới đi tới, không biết đi bao lâu rồi, Phương Nhu mệt muốn chết, ngồi ven đường nghỉ ngơi, sau đó lại đi tiếp.
Sắc trời dần tối, màn đêm buông xuống.
Cô ấy đi lung tung không có mục đích, cuối cùng nhìn thấy phía trước có một con đường quay đầu xe, lúc này Phương Nhu mới có cơ hội băng qua đường, đi tới đối diện.
Đêm, gió hơi lạnh, đen kịt nhìn không thấy năm ngón tay.
Thường có xe đi ngang qua rọi sáng màn đêm, mới có thể khiến sự sợ hãi trong lòng cô vơi bớt, cảm thấy không còn quá đáng sợ.
Tí tách
Mưa, bỗng nhiên rơi.
Rơi đột ngột như vậy, không có bất kỳ dấu hiệu nào, rơi lên người cô, thấm ướt quần áo thật mỏng, gió đêm thổi qua có chút lạnh.
Phần phật, mưa bỗng rơi nhiều hơn, sấm chớp rền vang, màn đêm thường sáng lên, ánh chớp giống như chém đứt bầu trời, phát ra âm thanh đinh tai nhức óc.
Vốn Phương Nhu sợ tiếng sấm chớp, hiện tại còn là trời tối, một mình cô không cảm thấy chút cảm giác an toàn nào.
Sợ hãi âm thầm kéo tới, cô ấy sợ mà khóc lên.
Nếu nói là sợ, thì nói là cô thấy tủi thân, thực sự không thể nhịn được nữa mà khóc lên.
Chỉ là bộ dáng tủi thân đáng thương này sẽ không ai nhìn thấy.
Đúng vào lúc này, một chiếc xe đi tới, khi đi ngang qua cô thì giảm tốc độ, sau đó chiếc xe đó lại lùi về phía sau, lùi đến trước mặt Phương Nhu.
Lúc này Phương Nhu cảm thấy có cái gì không đúng, sợ đến tim treo trên cổ họng, lập tức xoay người lui về phía sau chạy.
Cô chạy càng nhanh, chiếc xe kia liền lui càng nhanh, cuối cùng bỗng dừng trước mặt cô.
Cạch một tiếng, cửa xe mở ra, người đàn ông bên trong huýt sáo: “Hú, em gái, sao có một mình vậy, có phải bị bạn trai bỏ hay không? Đến đây, lên xe anh trai được không?”
“Lên đi, bên ngoài mưa lớn như vậy, để anh trai cưng chiều em nào.
”
“Thực sự là con quỷ nhỏ tươi ngon mọng nước, dáng người thật đẹp.
”
…
Đám đàn ông trên xe anh một câu tôi một câu làm trò, sau đó xe ngừng lại, mấy tên đàn ông đuổi theo Phương Nhu.
Phương Nhu vừa quay đầu lại liền thấy người đuổi tới, sợ đến hồn bay phách lạc, tiếp tục cắm đầu chạy về trước.
Chạy chạy, cô lập tức đụng vào một bức tường người, bị bắn trở lại.
“A!”
Cô ấy hét một tiếng chói tai, thân thể lui về phía sau mới té xuống, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất, may là người đàn ông ôm eo của cô, ôm cô vào lòng.
“Ô ô… Cứu mạng, mau cứu tôi, cứu tôi có được không…”
Trong đêm đen, tuy là có chiếc xe sau lưng hai người, ngọn đèn chiếu tới, nhưng bởi vì độ sáng quá mạnh, căn bản không nhìn rõ người.
“Đừng sợ.
”
Người đàn ông xoa đầu cô, kéo cô ra sau.
“Mày là ai?”
“Tao cho mày biết, chớ xen vào việc của người khác.
”
“Cút sang một bên đừng làm chậm trễ chuyện tốt của bọn tao.
”
…
Mấy tên thô to chỉ vào Thích Ngôn Thương cảnh cáo.
Thích Ngôn Thương cười lạnh, đi tới chỗ mấy người, thành thạo mà bắt đầu đánh người.
Điều này khiến Phương Nhu ở bên cạnh mới phát hiện người tới là Thích Ngôn Thương.
Cô tức giận, tức Thích Ngôn Thương không nhẹ.
Nhíu mày, đôi mắt liếc nhìn chiếc xe đỗ bên cạnh, vẫn chưa tắt máy, liền đi tới.
Lên xe, sau đó khởi động xe nhanh chóng rời đi.
Dứt khoát nhấn chân ga một cái.
Thích Ngôn Thương đang đánh người phát hiện xe chạy đi, hơi sửng sốt một chút, lơ là bị người trước mặt đạp một cái.
Anh ta hoàn hồn trong nháy mắt, lúc này đánh trả, quật ngã mấy người kia xuống đất.
Sau đó túm mấy người trong xe kia xuống, vứt xuống đường cái, anh khởi động xe của bọn chúng chạy đi.
Tốc độ của xe thương vụ đương nhiên không thể so sánh với xe sang, nhưng kỹ thuật lái xe của Phương Nhu không thể so sánh với Thích Ngôn Thương.
Không bao lâu, Thích Ngôn Thương đuổi kịp Phương Nhu, không ngừng ấn kèn ở phía sau, sau đó đột nhiên tăng tốc, vượt qua, chắn trước mặt xe Phương Nhu, Phương Nhu thắng xe gấp, bị Thích Ngôn Thương ép dừng lại.
Người đàn ông xuống xe, tức giận đi tới bên này, gõ cửa sổ xe: “Xuống đây cho tôi!”
Anh ta tức giận nói, âm thanh rất lớn, khiến Phương Nhu sợ hãi.
Từ từ xuống xe, bởi vì hai chiếc xe dừng ở ven đường, tuy là đậu song song nhưng cũng có chút không an toàn, cho nên Thích Ngôn Thương lôi Phương Nhu đi tới bên cạnh.
Nắm cổ áo cô ấy, người đàn ông hỏi: “Cô chạy cái gì chứ, ai cho cô lá gan vứt tôi trên đường cao tốc vậy?”
Người phụ nữ chết bầm, lá gan lớn đấy, dám đối phó với anh rồi.
Bởi vì bị anh ta vứt bỏ, cô đi bộ cả buổi trưa, thiếu chút nữa bị người ức hiếp, trong lòng Phương Nhu nổi giận.
Nhìn Thích Ngôn Thương kêu gào trước mặt cô, cô càng thêm tức giận: “Nếu không phải anh vứt tôi trên đường cao tốc, sẽ xảy ra chuyện này sao?”
“Cô…”
“Tôi cái gì chứ? Thích Ngôn Thương, anh chính là tên khốn kiếp!”
Cô tát một cái lên mặt Thích Ngôn Thương, tức giận nói: “Cho dù mẹ tôi có lỗi với nhà họ Thích, vậy cũng không có chút liên quan tới Phương Nhu tôi, huống chi mẹ tôi đã qua đời.
Anh dựa vào cái gì mà dạy dỗ tôi mấy lần chứ? Tôi làm gì có lỗi với anh?”
Nghẹn ngào thét lên, cô đưa tay lau nước mưa và nước mắt trên mặt, thở hổn hển mà lướt qua anh ta.
“Đứng lại!”
Khuôn mặt bị đánh đau, lần đầu tiên Thích Ngôn Thương không nói gì, ngược lại cầm tay cô, nói: “Mưa lớn như vậy, cô về sao?”
“Buông tay ra tôi về cũng được, chết ở trên đường cũng được, liên quan gì tới anh chứ?”
Phương Nhu lắc tay, nhưng người đàn ông nắm quá chặt, cô căn bản không thoát được.
Đúng lúc này, Thích Ngôn Thương cúi người, bế công chúa, bá đao bế người phụ nữ lên xe, thắt dây an toàn cho cô.
Hành động này khiến Phương Nhu hơi choáng váng, cô ngẩn người một lát không nói gì.
Khi hoàn hồn lại cô lập tức nói: “Buông ra, tôi muốn xuống xe.
”
Lúc này người đàn ông rống với cô: “Đừng nhúc nhích!”
Bị rống một tiếng, Phương Nhu thực sự không dám nhúc nhích, ngồi đàng hoàng ở trên xe, trơ mắt nhìn Thích Ngôn Thương tới chỗ điều khiển, lái xe rời đi.
Dọc theo đường đi, hai người đều im lặng không nói, không ai nói gì.
Phương Nhu cũng lười nói chuyện.
Trong xe mở điều hòa, cũng không còn quá lạnh.
Không bao lâu, cơn buồn ngủ ập đến.
Reng reng reng, điện thoại di động của cô ấy vang lên, nhìn màn hình điện thoại là Mộ Thiển gọi đến.
Thích Ngôn Thương do dự chốc lát rồi bắt máy.
Anh còn chưa kịp mở miệng, bên kia đã vang lên tiếng chất vấn của Mộ Thiển: “Thích Ngôn Thương, tôi hỏi anh, anh đưa Phương Nhu đi đâu rồi?”
Hôm nay cô bận rộn cho lễ cưới, cho nên bỏ quên Phương Nhu.
Đợi sau khi hết bận cô mới phát hiện không thấy Phương Nhu, gọi mấy cuộc điện thoại cũng không có nghe, Mộ Thiển rất sốt ruột.
Nhưng Mặc Cảnh Thâm nói Phương Nhu đi với Thích Ngôn Thương, cũng cam đoan không có việc gì, Mộ Thiển mới bằng lòng bỏ qua.
Lại chờ thật lâu Phương Nhu không gọi lại, Mộ Thiển không yên lòng lại gọi điện tới truy hỏi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...