Bộ váy cưới thứ ba, là thiết kế váy cưới có phần ống và chân váy bánh bèo hình chữ A, Mộ Thiển càng thêm không thích.
Bộ cuối cùng, chính là bộ váy cưới mà cô đã thử trong cửa hàng váy cưới ngày hôm đó, lúc ấy cô vẫn rất thích.
Và bây giờ mặc trên cơ thể cô, cảm thấy vẫn còn rất tuyệt vời: “Em nghĩ rằng bộ này tương đối đẹp, chị dâu, chị nghĩ gì?”
Mộ Thiển hỏi ý kiến của Trần Trương.
Trần Trương lại viện cớ nói: “Em đừng nóng vội, chờ chị trang điểm xong trước đã rồi nói, đang vẽ mắt này.
”
“Vậy… Được thôi.
”
Mộ Thiển không nói gì, chỉ có thể ngồi ở một bên, lẳng lặng chờ đợi, thời gian từng phút từng giây trôi qua, Mộ Thiển nhìn thời gian không còn sớm nữa, có chút sốt ruột: “Chị dâu, rốt cuộc chị trang điểm xong chưa? Tất cả mọi người đến đều đến đông đủ rồi kìa, chị không thể để em cứ mặc váy cưới như vậy được.
”
“Được rồi, được rồi, lập tức xong ngay rồi đây.”
Trang điểm của Trần Trương cuối cùng cũng xong, sau đó đứng dậy, nhìn thời gian đã là chín giờ sáng.
Được rồi, bên ngoài từng đợt từng đợt một vang lên tiếng còi xe.
Hai người đi tới trước cửa sổ kính trong suốt từ trần nhìn xuống, nhìn ra bên ngoài, họ chợt phát hiện ra bên ngoài đã dừng hơn mười chiếc Maserati màu trắng, chiếc xe màu trong trẻo, đầu xe đều treo theo hoa tươi sáng và ruy băng hình trái tim, vô cùng xinh đẹp.
Lúc này, từ chiếc xe đầu tiên và chiếc xe thứ hai đi ra hai người, Mộ Thiển nhìn chăm chú, là Cố Khinh Nhiễm và Mặc Cảnh Thâm.
Mà đúng lúc này, Mộ Thiển rõ ràng nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm trong tay cũng cầm một bó hoa tươi, bộ âu phục màu đen của anh, cổ đeo nơ, và mái tóc ngắn được vuốt keo bóng, cả người rạng rỡ, vô cùng đẹp trai, đi trên thảm đỏ dưới lầu, quả thực giống như siêu mẫu đi trên thảm đỏ, đẹp trai kinh động lòng người.
Mộ Thiển cũng không nghĩ nhiều, chỉ xoay người nói với Trần Tương: “Chị dâu, anh trai em đến rồi, em sẽ nhanh chóng đi thay váy cưới ngay đây, đừng chậm trễ sẽ làm lỡ mất giờ lành.
”
Nghe cô nói như vậy, Trần Trương cũng gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, trời ơi, chị phải nhanh chóng đi thay váy cưới.
”
Nói xong, cô xoay người chạy vào phòng, Mộ Thiển đi theo, ai biết người còn chưa đi vào, cửa phòng liền đóng sầm lại.
“Này, chị dâu, chị làm gì vậy, mở cửa ra đi.”
Mộ Thiển lo lắng nhảy dựng lên, có chút tức điên: “Mau nhanh lên, bọn họ sắp lên lầu rồi kìa.
”
Làm cái quái gì vậy hã, chị dâu này làm sao lại không đáng tin như vậy chứ?
“Thiển Thiển, em đợi một lát, chị thay xong ngay đây, em mà còn thúc giục chị nữa thì chị sẽ không kịp nữa đó.” Đối phương khóa cửa, Mộ Thiển cũng không vào được, nhưng nghĩ lại, dù sao cũng là Cố Khinh Nhiễm và Mặc Cảnh Thâm, cô cũng bất lực rồi, liền ngồi ở một bên, ngước mắt lên nhìn trần nhà, biểu cảm đáng thương vô cùng.
Ầm ầm ầm—
Đang giữa lúc này, có người gõ cửa, Mộ Thiển đi tới,mở cửa ra.
Vốn tưởng rằng người đứng ở cửa sẽ là Cố Khinh Nhiễm, kết quả không nghĩ tới là Mặc Cảnh Thâm.
Cô nhìn anh một thân trang phục đẹp trai, không khỏi chế nhạo nói: “Mặc Cảnh Thâm, anh đùa giỡn cái gì vậy, hôm nay là anh trai của em đón dâu, anh mặc đẹp trai như vậy cũng không sợ sẽ cướp đi quyền đẹp trai nhất trong hôm nay của anh trai em sao hã? ”
Mặc Cảnh Thâm đi vào, đứng trước mặt Mộ Thiển, cánh môi mỏng nhếch lên một vòng cung, đem hoa tươi trong tay đưa cho cô: “ Tiểu Thiển, hôm nay không chỉ là ngày cưới của anh trai em và Trần Trương đâu, mà còn là đám cưới của anh và em nữa.
”
“Cái gì hả?”
Mộ Thiển trợn mắt kinh ngạc, rất là ngoài ý muốn đó nha, nhìn thấy những người đứng phía sau Mặc Cảnh Thâm, cô liền kéo Mặc Cảnh Thâm vào, sau đó đóng sầm cửa phòng ngủ lại: “Anh đừng quậy nữa có được không, chúng ta đã kết hôn rồi, anh đùa giỡn cái gì vậy? ”
Mặc Cảnh Thâm thần sắc lạnh tanh, giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve hai má cô gái trước mặt mình: “Anh không có quậy, cũng không đùa giỡn.
Tiểu Thiển, mặc dù chúng ta đã nhận được giấy chứng nhận kết hôn, nhưng thực sự chưa tổ chức đám cưới.
Hôm nay, chính là đám cưới lớn nhất mà anh dành cho em.
”
“Em…”
Mộ Thiển nhíu mày, có chút không vui, vừa định phản bác, lại thấy người đàn ông trước mặt đã vòng tay qua eo ôm eo cô, cúi người hôn lên môi cô: “Sao nào, bây giờ không muốn gả cho anh sao? ”
Anh hỏi ngược lại.
Lúc này, cửa phòng mở ra, bên ngoài đi vào vài người.
Là bọn Phương Nhu, Cẩm Điềm Điềm, Mộ Điềm Tư, Mộ Ngạn Minh, Mặc Tiêu Tiêu, Mặc Quân Dư.
“Trời ơi, Điềm Điềm, sao cậu lại trở về rồi?”
Mộ Thiển mừng rỡ như điên, rất lâu rồi không gặp Cẩm Điềm Điềm, nên cô cực kỳ vui mừng.
Đi tới trực tiếp cho cô ấy một cái ôm thật lớn, Phương Nhu cũng đi tới, cọ cọ, cũng muốn ôm một cái.
“Hôm nay là cưới của cậu, đương nhiên tớ phải trở về.” Cẩm Điềm nở một cười, nói: “Không chỉ tớ, mà còn có Phương Nhu, chúng tôi đều trở về tham dự đám cưới của cậu đấy.
”
“Thật sao?”
Mộ Thiển cảm thấy không thể tin được.
Phương Nhu gật đầu, nhìn thoáng qua Mặc Cảnh Thâm, nói với Mộ Thiển: “Từ lâu Mặc Cảnh Thâm đã liên lạc với tớ, bảo tớ về nước tham dự hôn lễ của các cậu rồi.
Cô ấy nói chúng ta là bạn thân nhất của cậu nhất định phải tham dự đám cưới của cậu rồi.
”
Mộ Thiển vừa nảy còn cảm thấy hành vi của Mặc Cảnh Thâm khiến cô có chút không thể chấp nhận nổi thì giờ đây lại trở thành cảm động trong lòng.
Thì ra sau lưng Mặc Cảnh Thâm đã làm nhiều thứ cho cô như vậy.
“Thiển Thiển, chúc cậu hạnh phúc nhé.”
Mộ Ngạn Minh đi tới phía trước, mở rộng hai tay ra, Mộ Thiển đi tới, ôm lấy anh.
Mộ Ngạn Minh nói: “Tuy rằng trước kia cũng không ủng hộ em với Mặc Cảnh Thâm, nhưng hiện tại anh mới cảm thấy các em là thích hợp nhất.
Chúc em hạnh phúc nhé!”
Hạnh phúc của hôn nhân chủ yếu nằm ở việc nhận được sự ủng hộ của mọi người.
Mà Mộ Thiển ngàn vạn lần không nghĩ tới Mộ Ngạn Minh cũng sẽ cố ý tới đây.
Mộ Điềm Tư dắt bảo bối Mặc Tử Hàng, đứng trước mặt cô, mỉm cười: “Mộ Thiển, tân hôn vui vẻ,chúc em hạnh phúc.
”
Cùng Mộ Điềm Tư hai người từ nhỏ đấu đến lớn, hiện tại trở thành chị em tốt với nhau, quan hệ giữa hai người được dịu đi, đối với Mộ Thiển mà nói, đây mới là tốt nhất.
Cô ôm cô ấy: “Cảm ơn chị.
”
Một tiếng chị đủ để minh họa cho sự thay đổi trong nội tâm Mộ Thiển.
Nhìn những người bạn tốt của ngày xưa đều tới đây, trong lòng Mộ Thiển vô cùng vui vẻ, vô cùng ấm áp, quay đầu lại nhìn Mặc Cảnh Thâm, cô cúi đầu, kéo hắn sang một bên, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mặc Cảnh Thâm, có phải anh đang đùa giỡn không hã, hôm nay là đám cưới của anh trai em và chị dâu em, anh không phải là đang cướp đi sự nổi tiếng của bọn họ sao? ”
Hai người cùng nhau tổ chức hôn lễ, quả thật là không tốt chút nào.
“Sẽ không đâu.”
Người đàn ông nhéo nhéo hai má cô: “Em có thể nghĩ ra được, anh cũng có thể nghĩ ra được.
”
Một câu nói của Mặc Cảnh Thâm đã khiến trái tim Mộ Thiển an tâm hơn.
Bàn tay anh nựng nựng lên má Mộ Thiển, nắm tay cô: “Lại đây nào.
”
“Làm gì nữa?”
Mộ Thiển có chút bối rối, cũng không rõ nguyên nhân là tại sao, mặc cho Mặc Cảnh Thâm dắt đến cô ngồi trước gương trang điểm, chỉ thấy anh quen thuộc cầm lấy những vật dụng trang điểm đó, nói với Mộ Thiển: “Hôm nay, em là cô dâu của anh, anh muốn tự mình trang điểm cho em.
”
“Phụt…”
Mặc dù câu nói rất làm người ta cảm động, nhưng Mộ Thiển vẫn nhịn không được cười ra tiếng: “Anh lại đùa giỡn cái gì nữa hã, chỉ cần anh trang điểm sao? Anh có chắc là em một lát nữa có thể gặp người khác không đó?”
“Hãy tin tưởng anh đi.”
Đôi mắt kiên định của người đàn ông nhìn cô.
Mộ Thiển chần chờ một lát, sau đó gật đầu đáp ứng: “Được thôi, em tin tưởng anh.
”
“Nhắm mắt lại.”
Đã là Mặc Cảnh Thâm nói.
Thì Mộ Thiển cô sẽ làm theo.
Tuy rằng trong lòng có chút bất an, nhưng với sự tín nhiệm vô cùng sâu sắc đối với Mặc Cảnh Thâm, Mộ Thiển vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại, bảo anh trang điểm cho cô..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...