Cô thật sự bị Mặc Cảnh Thâm chọc tức.
Mặc dù biết Mặc Cảnh Thâm đều suy xét cho mình, nhưng Mộ Thiển lại không thích cảm giác này.
Anh không nói gì, chỉ mím môi nhìn cô.
“Bây giờ chúng ta không chỉ có thể ở bên nhau, mà còn có thể ở bên nhau suốt đời.
Gia đình chúng ta chung sống hạnh phúc hòa thuận, không được sao?”
Đi dạo một vòng ở ngoài, về nhà bỗng phát hiện Mặc Cảnh Thâm tỉnh lại, quả thực là chuyện tốt đối với Mộ Thiển.
Có trời mới biết mấy ngày Mặc Cảnh Thâm hôn mê, cô đã lo lắng biết chừng nào.
Nếu không phải Cẩm Dung nói với cô rằng Mặc Cảnh Thâm khôi phục rất tốt, cô sẽ lo lắng điên mất.
Chỉ có những số liệu thân thể chứng minh thì Mộ Thiển mới yên tâm.
“Anh đã làm rất nhiều vì em.
Em có thể bỏ qua chuyện anh kêu Thượng Quan Miểu phong ấn ký ức của em, nhưng nếu lần này anh không đồng ý kết hôn với em, vậy thì có thể…” Mộ Thiển lạnh lùng nhìn anh, nâng cằm anh lên, trông rất có phong thái của tổng tài bá đạo: “Em sẽ dẫn con trai con gái của anh gả cho người đàn ông khác, thay tên đổi họ, từ nay về sau không còn liên quan gì tới nhà họ Mặc.”
Mộ Thiển biết uy hiếp của Mặc Cảnh Thâm là gì nên cố tình nói thế để kích thích anh.
Làm vậy thì anh mới chịu thuận theo.
“Em dám!” Quả nhiên, Mặc Cảnh Thâm nổi giận.
Anh ôm cổ cô, kéo cô xuống hôn lên môi, từ ban đầu còn nhẹ nhàng đến sau này điên cuồng triền miên.
Mộ Thiển đắm chìm trong nụ hôn, cảm nhận niềm hạnh phúc khi được ở bên anh.
“Ưm…” Một hồi lâu, Mộ Thiển đẩy anh ra, oán trách: “Anh muốn em nghẹt thở chết à?”
“Ha ha.” Anh bị chọc cười: “Rõ ràng là em ngốc, không biết hô hấp bằng mũi à?”
Mộ Thiển bĩu môi, không nói gì.
Sau đó cô cười dịu dàng tựa vào lòng anh, ngoan ngoãn như một thiếu nữ ngây thơ đáng yêu, vô cùng tốt đẹp.
Cô cảm khái: “A Thâm, mặc dù chúng ta đã trải qua rất nhiều chuyện, nhưng em cảm thấy đều đáng giá.” Ít nhất khiến Mộ Thiển biết Mặc Cảnh Thâm vẫn luôn yêu mình, cũng biết Mộ Thiển sẵn lòng vì mình mà từ bỏ mọi thứ.
Anh xuất hiện cứu cô vào lúc cô tuyệt vọng, không tiếc hy sinh chính bản thân mình.
“Anh biết không? Hôm đó anh đi cứu em, thấy anh gục ngã, em suýt nữa sợ gần chết.
Nếu không phải Thượng Quan Uyển Nhi xuất hiện đúng lúc thì em sợ anh sẽ không thể tỉnh lại.” Mộ Thiển cảm thấy cuộc đời mình rất gian khổ, nhưng lại không quá xui xẻo.
Ít nhất mỗi lần lâm vào đường cùng đều sẽ gặp may mắn.
“Thượng Quan Uyển Nhi và Cẩm Dung cùng cứu anh.
Mặc dù rất phiền phức, nhưng cuối cùng anh vẫn sống sót.
A Thâm, Bất kể tương lai của chúng ta có bao nhiêu ngày, bất kể ai sẽ đi trước ai, chỉ cần một ngày còn sống, chúng ta đều phải ở bên nhau.”
Nói xong, cô chờ anh đám lại.
Nhưng chờ mãi mà không nghe được một câu.
Sắc mặt cô trầm xuống, khó chịu ngẩng đầu lên: “A Thâm, anh…”
Chưa kịp nói xong, cô lại thấy vành mắt ướt nhòe của Mặc Cảnh Thâm.
“Anh sao vậy? Có phải em đè trúng vết thương của anh không?” Mộ Thiển lập tức ngồi dậy, nhưng lại bị anh kéo vào lòng.
“Đồ ngốc, không phải, anh chỉ cảm động thôi.” Mặc Cảnh Thâm ôm chặt cô, gác cằm lên đầu cô, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, nghẹn ngào nói: “Được, chúng ta kết hôn.”
Sau khi giằng xé nội tâm, cuối cùng Mặc Cảnh Thâm cũng nghĩ thoáng, anh muốn kết hôn với Mộ Thiển.
Nếu bây giờ có thể cho Mộ Thiển hạnh phúc thì sao anh lại phải từ bỏ?
Chiều hôm nay, hai người ngồi trong phòng, dường như có rất nhiều điều muốn nói.
Mộ Thiển vẫn rúc vào lòng anh, nói chuyện cười, ăn cơm cũng cười, ngay cả lúc im lặng cũng mỉm cười.
Có lẽ tình yêu tốt đẹp như thế.
Đến đêm khuya, Mặc Cảnh Thâm và Mộ Thiển nắm tay nhau, Mộ Thiển dẫn anh đi dạo, giới thiệu biệt thự.
“Đúng rồi, em dẫn anh đến một chỗ.” Cô nắm tay Mặc Cảnh Thâm quay về đại sảnh.
“Chỗ nào?” Mặc Cảnh Thâm vẫn cho người ta cảm giác là một người đàn ông mạnh mẽ, nhưng hôm nay anh lại có vẻ ngoan ngoãn trước mặt Mộ Thiển.
“Đi theo em.” Mộ Thiển không trả lời, dẫn anh vào thang máy.
Mặc Cảnh Thâm đã thay máu toàn thân nên rất suy yếu, Mộ Thiển không nỡ để Mặc Cảnh Thâm đi cầu thang, bèn dẫn anh đi thang máy.
Hai người lên sân thượng.
“Nơi này do em thiết kế, không biết anh có thích không?” Mộ Thiển chỉ vào sắp xếp trên sân thượng.
Cửa sổ ngoài trời, chung quanh trồng hoa cỏ, đặt một cái kính thiên văn, sofa tao nhã, trông rất thoải mái.
“Đẹp lắm.” Mặc Cảnh Thâm nhìn một lượt: “Em thiết kế hồi nào?” Anh chỉ hôn mê một tuần mà thôi, cho nên biệt thự này không thể nào là mới mua.
Anh kéo Mộ Thiển đến bên ban công, vừa đi vừa hỏi: “Có phải đã chuẩn bị từ lâu không?”
“Đúng vậy.” Mộ Thiển gật đầu thừa nhận, sau đó nói: “Bởi vì em vẫn muốn sống cùng anh, tiếc rằng mỗi lần đều xảy ra chuyện quấy rầy kế hoạch của em.”
Thực ra cô đã mua biệt thự này rất lâu.
Bởi vì lợi nhuận của công ty luật và công ty phát sóng trực tiếp YY được chuyển khoản, mà Mộ Thiển không có cảm giác an toàn, lại không am hiểu đầu tư, cho nên cô trực tiếp mua biệt thự.
Cô nghĩ biệt thự bên này chiếm diện tích rất lớn, hơn nữa không gian khai phá cũng lớn, lúc đó cho dù chỉ là tiền đền bù cũng sẽ là một khoản tiền không nhỏ.
Chẳng qua không ngờ cuối cùng cô vẫn có thể trở về bên Mặc Cảnh Thâm, đương nhiên cũng dọn sang bên này.
“Bé ngốc.” Mặc Cảnh Thâm ôm eo cô, kéo cô vào lòng, ngước mắt nhìn trời: “Cả đời anh chưa từng để ý thứ gì, nhưng khi thật sự để ý thì lại sợ không chiếm được.”
Mặc dù anh chưa nói hết câu, nhưng Mộ Thiển hiểu anh đang nói gì.
Cô nắm tay anh, nói: “Mặc Cảnh Thâm, em không quan tâm sau này anh muốn làm gì, cũng không được rời khỏi em và con, được không?” Cô có thể bỏ qua chuyện quá khứ, nhưng tương lai cô phải ở bên Mặc Cảnh Thâm.
Bất kể là vì con hay là vì mình, hoặc là vì Mặc Cảnh Thâm.
Bây giờ hai người đã bị trói buộc với nhau, không còn bất cứ sự lựa chọn nào khác.
“Ừ.” Ánh mắt anh sâu thẳm, giơ tay vén tóc trên trán cho cô: “Chỉ cần em không thấy thiệt thòi khi gả cho anh là được.
Bây giờ anh nghèo lắm, hai bàn tay trắng, em định bao nuôi ah hả?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...