Có lẽ là thực lực ngang nhau.
Điều quan trọng nhất là bây giờ Mặc Cảnh Thâm hôn mê, việc cô cần làm là bảo vệ Mặc Cảnh Thâm, đồng thời bảo vệ người nhà họ Mộ và người nhà họ Mặc.
Nhưng năng lực của cô có hạn, khiến cô cảm thấy rất mệt mỏi.
“Tôi biết rồi, anh ra ngoài đi.” Cô phất tay.
Hàn Triết xoay người rời đi.
Mộ Thiển hơi chóng mặt, dựa lưng vào ghế ngồi một lát, sau đó đứng dậy vào phòng ngủ.
Trong phòng ngủ, Cẩm Dung đang khám cho Mặc Cảnh Thâm.
Thấy cô vào, Cẩm Dung chào một tiếng, cô hỏi: “Anh ấy sao rồi?”
Cẩm Dung cầm tờ xét nghiệm, nói: “Phương pháp của Thượng Quan Uyển Nhi rất tốt, ngay cả ngũ tạng lục phủ lúc trước bị tổn thương cũng đang khôi phục với tốc độ kinh người, đây là dấu hiệu rất tốt.
Nhưng cô ấy cũng từng nói nếu tử cổ trong cơ thể không được loại bỏ sạch sẽ thì chỉ là trị được ngọn chứ không trị được gốc.”
Mộ Thiển nhìn tờ xét nghiệm, phất tay: “Tôi không hiểu mấy thứ này, chỉ cần anh ấy khỏe hơn là được.
Nhưng khi nào anh ấy mới tỉnh lại?”
“Tôi không rõ.
Lúc trước cơ thể bị tiêu hao đến cực hạn, còn bị thương nặng, thay máu, nếu là người thường thì đã chết rồi.
Anh ấy còn sống đã là tốt nhất.” Cẩm Dung thở dài, hơi đau lòng người anh em của mình.
Mộ Thiển nhướng mày, nhìn lướt qua giữa Cẩm Dung và Mặc Cảnh Thâm, bỗng hỏi: “Anh với Thượng Quan Uyển Nhi có quan hệ gì?”
Ở biệt thự Lâm Hồ hôm đó, cô thấy rõ thái độ cung kính của Cẩm Dung đối với Thượng Quan Uyển Nhi, đương nhiên cũng biết thân phận của Cẩm Dung không đơn giản.
Có điều mấy ngày nay cô không có thời gian hỏi nên mới kéo dài tới bây giờ.
“Không có quan hệ gì, thông qua Cảnh Thâm mới quen biết.” Cẩm Dung không nói cho Mộ Thiển biết sự thật.
Mộ Thiển cười khẽ, không hỏi tiếp.
Nếu Cẩm Dung không muốn nói thì cô sẽ không cưỡng cầu.
Mộ Thiển ngồi bên giường bệnh của Mặc Cảnh Thâm, nhìn anh hôn mê bất tỉnh, cô nắm tay anh cảm nhận hơi ấm, thậm chí cảm giác đường chỉ tay trên bàn tay anh đều vô cùng quen thuộc.
“Cô khôi phục ký ức hồi nào?” Cẩm Dung cất bản chẩn đoán trị liệu, hứng thú hỏi.
“Hồi trước.”
“Tại sao không nói cho Mặc Cảnh Thâm?”
“Nói cho anh ấy thì có ý nghĩa gì? Chẳng qua là tăng thêm phiền não mà thôi.
Nhưng bây giờ, chỉ cần Mặc Cảnh Thâm tỉnh lại, mọi chuyện đều sẽ ổn.”
Khổ tận cam lai, đây là cảm khái duy nhất của Mộ Thiển lúc này.
Mấy năm nay đã trải qua bao nhiêu khúc chiết, cô cảm thấy rất mệt mỏi, nếu bây giờ Mặc Cảnh Thâm có thể bình yên vô sự sống sót, cô cảm giác mọi sự trả giá đều xứng đáng.
Cho dù không biết còn bao nhiêu ngày để sống, nhưng chỉ cần sống được một ngày thì đều hạnh phúc.
“Đúng rồi, anh đi dặn dò họ một chút.
Tôi không muốn Mặc Cảnh Thâm biết tình huống của tôi, tốt nhất các anh đừng nói với anh ấy, bằng không tôi sẽ không khách khi đâu.” Mộ Thiển đe dọa.
Sau đó cảm thấy lời đe dọa của mình không có sức nặng, bèn nói thêm: “Mặc Cảnh Thâm là anh em của các anh, nếu anh ấy biết tình huống của tôi thì chắc chắn sẽ không chịu chữa trị.
Mẫu cổ trong người tôi đã thức tỉnh, không còn sự lựa chọn nào khác đâu.”
“Biết rồi.” Cẩm Dung rúng động.
Cho dù đã tới hôm nay, anh ta vẫn cảm thấy Mộ Thiển thật quả cảm khi dám hy sinh bản thân vì Mặc Cảnh Thâm.
Cẩm Dung ở trong phòng ngủ một lát rồi ra ngoài căn dặn người khác một lượt mới yên tâm.
Trong phòng ngủ, Mộ Thiển nhìn người đàn ông nằm trên giường, tướng ngủ rất quen thuộc.
Cô nghẹn ngào: “A Thâm, khi nào anh mới có thể tỉnh dậy?” Cô thật sự rất hy vọng Mặc Cảnh Thâm có thể tỉnh dậy sớm một chút.
Mỗi ngày đều ở bên Mặc Cảnh Thâm, cô không có thời gian chăm hai đứa con, chỉ còn cách kêu Dật Phong đi bảo vệ chúng.
“Anh biết không? Sau khi trải qua chuyện lần này, em đã nghĩ thoáng hơn nhiều.
Thực ra rất nhiều chuyện đều không quan trọng bằng sống sót.
Nếu anh có thể tỉnh dậy, em hy vọng sẽ được cùng anh đi đến cuối đời, hạnh phúc ở bên nhau.”
Cuộc sống đau khổ đã trải qua quá lâu, bây giờ Mộ Thiển càng muốn được sống một cuộc sống yên bình.
Cô ở trong phòng ngủ xem Mặc Cảnh Thâm hồi lâu mới ra ngoài.
Buổi chiều, Cố Khinh Nhiễm đến đây.
Lúc trước anh đến núi Tra Nha nên không chú ý tới chuyện ở Hải Thành, mấy ngày gần đây mới nhận được tin tức, sau đó anh đã chạy thẳng tới biệt thự Phỉ Thúy Ngự Cảnh.
“Sao anh lại đến đây?” Mộ Thiển xuống lầu, ngồi trong sân phơi nắng, cảm nhận hơi thở đầu hè, cảm thấy mọi thứ đều thật tốt đẹp.
Bỗng nhiên thấy Cố Khinh Nhiễm đến nơi, cô rất kinh ngạc: “Chẳng phải anh đang ở núi Tra Nha sao? Sao lại trở về?” Quan trọng là tại sao Cố Khinh Nhiễm biết cô đang ở đây?
Sắc mặt Cố Khinh Nhiễm tái mét bước đến trước mặt Mộ Thiển, lạnh lùng cúi đầu nhìn cô, khiến Mộ Thiển sợ hãi.
“Ha ha ha, anh nhìn em kiểu đó làm gì?” Mộ Thiển cười ngượng ngùng.
“Anh hỏi em, xảy ra chuyện lớn như vậy mà sao em không báo cho anh?” Cố Khinh Nhiễm rất phẫn nộ.
Mọi người đều biết chuyện đó, chỉ có anh là người biết cuối cùng.
Anh khó chịu kêu lên: “Ngay cả Bạc Dạ cũng biết, anh lại là người cuối cùng được thông báo!”
Cô mím môi, cười nói: “Chuyện đã qua rồi, nói với anh thì có ý nghĩa gì đâu?”
Không phải cô không muốn nói cho Cố Khinh Nhiễm, mà là gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, Cố Khinh Nhiễm đã giúp cô rất nhiều, bây giờ anh ấy vất vả lắm mới được ở bên Trần Tương, hưởng thụ thế giới hai người, sao Mộ Thiển có thể nhẫn tâm quấy rầy anh?
Còn Bạc Dạ là vì trong đêm kịch chiến ở biệt thự Lâm Hồ hôm đó, Hàn Triết vẫn canh chừng biệt thự, người của Đông Côn và Mặc Viên dốc hết sức chèn ép.
Ngay khi Hàn Triết sắp chịu đựng không được thì Bạc Dạ đã dẫn không ít người chạy tới, bao vây người của Đông Côn và Mặc Viên, cuối cùng chuyển bại thành thắng, Mặc Viên tháo chạy.
Không biết tại sao Thượng Quan Uyển Nhi lại đuổi theo Mặc Viên, từ đó biến mất không còn dấu vết, không thể tìm thấy.
“Trong mắt em còn có người anh trai này không?” Cố Khinh Nhiễm giận tím mặt, rất khó chịu vì hành vi của Mộ Thiển.
“Đương nhiên là có, dù gì đi nữa chúng ta cũng là người một nhà… Khụ khụ…” Cô nói đến nửa chừng, không nhịn được ho khan.
Anh nhướng mày, lạnh mặt quan tâm: “Em sao vậy? Sao mới mấy ngày không gặp mà em đã gầy đi nhiều?”
“Em không sao.” Mộ Thiển xua tay, thờ ơ nói: “Đúng rồi, anh qua bên kia ngồi với em một lát, em có lời muốn nói với anh.”
Hai người ngồi dưới ô che nắng.
Mộ Thiển vẫy tay gọi người hầu: “Một ly café Blue Mountain.”
“Vâng, thưa cô chủ.” Người hầu gật đầu, xoay người rời đi.
Không chờ Mộ Thiển lên tiếng, Cố Khinh Nhiễm đã không nhịn được tò mò hỏi: “Em mua biệt thự hồi nào? Sao không nói với anh? Còn nữa, em sống một mình trong biệt thự mà sao lại có nhiều người hầu vậy?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...