Mộ Thiển kinh ngạc nhìn vết máu trên tay, bất giác nhớ tới lúc mình từ trước mặt Mặc Viên chạy về phía Mặc Cảnh Thâm, anh đã ôm mình xoay một vòng, chắc là bị bắn trúng lúc đó.
“Tránh ra!” Hàn Triết đẩy Mộ Thiển ra, chạm vào mạch đập của Mặc Cảnh Thâm, hơi thở mỏng manh, tình huống không lạc quan.
Mộ Thiển biết tình trạng sức khỏe của Mặc Cảnh Thâm, cũng biết anh không còn nhiều thời gian.
Chẳng qua cô không ngờ lại gặp phải tình huống thế này.
“A Thâm… A Thâm?” Cô không nhịn được rơi nước mắt, tất cả cảm xúc muốn che giấu đều bùng nổ, không thể kìm nén tình yêu chôn giấu dưới đáy lòng.
“Gọi điện thoại, đúng rồi, gọi xe cứu thương…” Cô bối rốt lấy di động, đôi tay run lẩy bẩm, thậm chí mở khóa màn hình mấy lần không được.
Hàn Triết ôm Mặc Cảnh Thâm, lập tức gọi điện thoại cho Cẩm Dung.
Mộ Thiển vừa gọi điện cho xe cấp cứu thì bỗng nghe thấy tiếng nói từ sau lưng: “Mau đưa cậu ta lên xe.”
Mộ Thiển phản xạ quay đầu lại: “Dai… Daisy? Sao chị lại ở đây?”
Daisy lái xe lại đây, đi đến trước mặt Mộ Thiển, không nói một lời.
Cô quỳ một chân, vươn tay bắt mạch cho Mặc Cảnh Thâm.
Khi chạm vào mạch đập của anh, Daisy cau mày, cầm một viên thuốc nhét vào miệng anh, sau đó nói: “Mau lên, khiêng cậu ta lên xe.”
Lúc trước Hàn Triết từng điều tra Daisy.
Nhưng anh ta và Daisy không quen thuộc, thậm chí tới bây giờ anh ta vẫn không rõ thân phận của Daisy là gì, cho nên không nhúc nhích.
“Daisy, rốt cuộc chị là ai?” Lúc trước Mộ Thiển không nghi ngờ thân phận của Daisy.
Nhưng bây giờ Daisy lại đột nhiên xuất hiện, thấy người đang hấp hối mà không hề dao động, từ đó có thể thấy cô ấy cũng không phải là người bình thường.
Truyện Cung Đấu
Daisy ngước mắt, kiên định nhìn Mộ Thiển: “Em đừng bận tâm chị là ai.
Nhưng Mặc Cảnh Thâm trúng cổ độc, chị có thể cứu cậu ta.”
“Chị… Chị là Ẩn tộc?”
“Đưa người lên xe.” Daisy không đáp lời Mộ Thiển mà quay sang nói với Hàn Triết.
Anh ta lập tức ôm Mặc Cảnh Thâm lên xe.
Hàn Triết biết rõ tình trạng của boss nhà mình, một người đã sắp xuống mồ, cho nên thử một chút cũng không sao.
Trong chiếc xe du lịch cấp cao, Mặc Cảnh Thâm nằm trên giường bệnh, Mộ Thiển ngồi một bên nhìn anh, đau lòng đến mức nghẹt thở.
Daisy mặc áo da quần da tối màu vuốt tóc dài: “Không ngại thì thử một lần đi, bằng không Mặc Cảnh Thâm chỉ còn một con đường chết thôi.”
Nghe vậy, Mộ Thiển lau nước mắt, tràn đầy ẩn ý nhìn cô.
Có khi nào Daisy chính là…? Nhưng tại sao cô ấy lại trẻ đến thế? Dung mạo cũng không chênh lệch nhiều so với mình.
Rốt cuộc thế là thế nào?
Điện thoại trong túi áo Mộ Thiển rung lên liên tục.
Cô lấy ra xem thì thấy điện thoại của Bạc Dạ.
Tình huống đặc thù nên Mộ Thiển không bắt máy.
Cúp điện thoại xong, cô mới phát hiện thì ra trên điện thoại có rất nhiều cuộc gọi nhớ, chắc lúc bắn nhau gây ra tiếng động quá lớn nên cô không chú ý.
Sau một hồi im lặng, Hàn Triết gọi điện thoại: “Xử lý hiện trường sạch sẽ ngay bây giờ, tôi muốn không để lại dấu vết.” Sau đó cúp máy.
Mộ Thiển không nói một lời, vẫn chăm chú nhìn Mặc Cảnh Thâm, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh, cảm nhận hơi ấm trên làn da anh, lại thấy đau lòng.
Cô nắm tay anh không muốn buông ra.
Lúc trước Mộ Thiển không dám nhận mặt với anh, bây giờ cô cũng không dám tiết lộ quá nhiều cảm xúc.
Bởi vì cô biết nếu bại lộ quá nhiều thì Hàn Triết sẽ phát hiện manh mối.
Giữa chừng, Daisy gọi điện thoại: “Cẩm Dung, đã chuẩn bị hết dụng cụ chưa?”
Mộ Thiển quay sang nhìn cô, thấy Hàn Triết cũng đang nhìn Daisy.
Hai người đối diện với nhau, đều không nói một lời.
Nửa tiếng sau, xe chạy tới biệt thự Lâm Hồ, đã có người chờ trước cửa.
Mặc Cảnh Thâm được ôm xuống xe, đặt lên xe cáng đẩy vào biệt thự.
Thấy họ lại đây, Cẩm Dung lập tức nghênh đón, xem nhẹ Mộ Thiển và Hàn Triết mà nói với Daisy: “Mọi thứ đã chuẩn bị xong.
Để bảo đảm an toàn, tôi đã sắp xếp ở tầng hầm.”
“Tốt lắm, vào thôi.” Daisy nghiêm túc nói.
Mọi người đều xuống tầng hầm, Daisy kêu Hàn Triết: “Kêu người lại đây canh gác biệt thự Lâm Hồ, càng nhiều càng tốt.”
“Tôi đã ra lệnh.” Không cần Daisy nói, Hàn Triết cũng biết tính nghiêm trọng của sự việc.
Tiếc rằng anh ta lại không biết chuyện lúc này còn quan trọng hơn.
Mọi người xuống tầng hầm, nhìn dụng cụ ở đây, Mộ Thiển lo lắng hỏi: “Nên làm gì? Cần tôi giúp đỡ không?”
Daisy kéo khóa kéo áo da ném sang một bên, vừa đi về phía Mặc Cảnh Thâm vừa nói: “Đương nhiên cần em giúp đỡ.” Cô cùng Cẩm Dung chuẩn bị đồ đạc, vừa nói: “Mặc Cảnh Thâm trúng cổ độc, cần máu của em mới có thể dụ cổ trong cơ thể cậu ta.
Nhưng cậu ta đã trúng cổ rất lâu, cho nên dẫn cổ sẽ mất rất nhiều thời gian, sau đó còn phải tiến hành thay máu, cả quá trình ít nhất phải mất ba tiếng.”
Nói rồi, Daisy bỗng ngoái đầu nhìn Mộ Thiển: “Mặc Viên sẽ không dễ dàng tha cho Mặc Cảnh Thâm, đây mới là mấu chốt của lần này.
Nếu không thể dẫn cổ ra ngoài, hoặc là giữa chừng bị chuyện gì đó cắt ngang thì em với Mặc Cảnh Thâm đều sẽ chết.”
Cô nói chậm rãi từng từ một để Mộ Thiển hiểu được tính nghiêm trọng của chuyện này.
Mộ Thiển hoảng hốt, ngơ ngác gật đầu: “Vâng, em biết rồi.”
“Biết là được.” Daisy gật đầu, lại căn dặn Hàn Triết: “Cậu đừng ở đây, ra ngoài bảo đảm sự an toàn ở bên ngoài là nhiệm vụ của cậu.”
Mấy chục năm qua, Hàn Triết chỉ nghe lệnh của Mặc Cảnh Thâm.
Bây giờ Mặc Cảnh Thâm ngất xỉu, tình huống nghiêm trọng, Hàn Triết muốn từ chối cũng không dám, chỉ còn cách bất chấp tất cả.
Huống hồ Cẩm Dung cũng có ở đây, ít ra có thể yên tâm một chút.
“Đi thôi, có tôi ở đây rồi.” Cẩm Dung nháy máy với Hàn Triết, vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy.
“Vâng.” Hàn Triết gật đầu, sau đó đi lên lầu.
Dưới tầng hầm, Cẩm Dung và Daisy liên tục làm việc.
“Em nằm lên giường này.” Daisy chỉ vào chiếc giường bên cạnh Mặc Cảnh Thâm.
Mộ Thiển nằm lên giường, sau đó thấy Daisy đi tới, nói: “Bây giờ chị sẽ lấy 800cc máu trong người em.
Em có chịu được không?”
Bây giờ bất kể làm gì cũng là cứu mạng Mặc Cảnh Thâm, còn thành công hay không thì chưa biết.
Mộ Thiển không còn sự lựa chọn nào khác, nhất định phải đồng ý..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...