Kết quả là cuối cùng địa vị của Đường Tứ ở nhà họ Đường vững chắc, nhưng Mặc Cảnh Thâm lại có con với một người lạ.
Mà “người lạ” đó đương nhiên chính là Mộ Thiển.
Suy cho cùng thì Đường Tứ cũng rất khổ.
Chỉ vì quyền kế thừa mà phải hy sinh giả trai, đồng thời đánh mất người mình yêu.
Trong lúc nhất thời, Mộ Thiển không cảm thấy Đường Tứ đáng ghét.
Sau bữa cơm, hai người nâng ly uống rượu.
Mộ Thiển hỏi: “Cô Đường, cô…”
“Kêu tôi là anh Tứ đi, họ đều kêu tôi như vậy.”
“Anh Tứ?” Mộ Thiển nhướng mày: “Xưng hô này lại rất phù hợp với thân phận của cô.”
“Thế à? Xưng hô đó đã đi theo tôi 25 năm.
Để từ bỏ xưng hô này, tôi cố ý để tóc dài, biến mình thành một người phụ nữ biết ăn diện, lúc đó mới phát hiện có những nhãn hiệu một khi đã bị dán lên người thì sẽ rất khó gỡ bỏ.”
“Chỉ cần sống cho thỏa đáng thì đã là tốt nhất.”
“Cô nói có lý.” Đường Tứ mỉm cười, nâng ly cụng ly với Mộ Thiển.
Hai người uống một ngụm rượu, cô ta đặt ly xuống: “Hôm nay tôi gọi cô tới đây là muốn nói về chuyện của Mặc Cảnh Thâm.”
“Xin được lắng nghe.”
“Vì cô nên Mặc Cảnh Thâm làm Đông Côn bị thương, chuyện này đang bị bàn tán xôn xao.” Nói xong, Đường Tứ nhìn Mộ Thiển.
“Đó là do Đông Côn tự làm tự chịu, anh ta đụng ai không đụng lại đụng vào Tiểu Bảo, đó là con cháu của nhà họ Mặc, há là người mà Đông Côn có thể đụng vào?”
“Cho dù không phải là Tiểu Bảo thì cũng là cô, Mặc Cảnh Thâm cũng sẽ không ngồi yên trơ mắt nhìn.”
“Đúng vậy.” Mộ Thiển không phủ nhận.
Cô cầm ly rượu vang nhẹ nhàng lắc lư, nhíu mày nói: “Cô biết rõ tình trạng của Mặc Cảnh Thâm, lúc trước anh ấy không còn nhiều thời gian, sao bây giờ lại trông có vẻ khỏe mạnh vậy?” Mộ Thiển vẫn rất tò mò chuyện này.
Nếu Đường Tứ đã đến đây thì cô phải moi được tin tức từ chỗ cô ta.
“Thượng Quan Thụy Hoa, một thầy thuốc cổ truyền rất lợi hại của thủ đô đã ra tay giúp Mặc Cảnh Thâm.
Tuy nhiên tôi nghe nói ông ấy chỉ có thể ức chế bệnh tình phát tác, kéo dài thời gian mà thôi.
Tuy nhiên mấy ngày trước, Thượng Quan Thụy Hoa đã chết.”
“Chết ư?” Mộ Thiển khựng lại, sắc mặt trầm xuống.
Thượng Quan Thụy Hoa vừa giúp Mặc Cảnh Thâm khống chế bệnh tình thì mấy ngày sau đã chết? Mộ Thiển cũng từng nghe nói tới chuyện này, người trong giới từng nhắc tới, nói là bị sát hại.
Bây giờ xem ra có lẽ là liên quan tới Mặc Cảnh Thâm.
Nói chính xác hơn là vì Thượng Quan Thụy Hoa đã cứu Mặc Cảnh Thâm, đụng chạm tới lợi ích của một vài người.
“Hôm nay tôi tới đây để nói với cô, Mặc Cảnh Thâm đụng vào Đông Côn đã chọc giận mấy gia tộc lớn ở thủ đô.
Tôi có thể không ra tay, nhưng không thể ngăn cản chuyện này.
Tốt nhất cô hãy chuẩn bị tinh thần đi.” Đường Tứ nói thẳng.
Mộ Thiển đang cúi đầu trầm tư chợt ngước mắt lên, kinh ngạc nhìn cô ta: “Tại sao cô lại tìm tôi?”
“Bởi vì cô sẽ giúp anh ấy.”
“Vậy thì tôi với cô là gì? Đồng minh, hay là đối tác duy nhất?” Mộ Thiển hỏi lại.
Đường Tứ cười cầm chai rượu rót một ly cho mình: “Chúng ta vẫn là kẻ địch.
Sau này gặp mặt, tôi sẽ không khách sáo với cô dâu.”
Mộ Thiển bật cười, không tiếp lời cô ta.
Hai người tiếp tục cụng ly, phát ra tiếng vang trong trẻo, nhìn nhau rồi uống cạn ly rượu.
“Đi thôi.” Đường Tứ đặt ly xuống, cầm túi xách đứng dậy.
Phòng riêng đóng cửa lại, Mộ Thiển thở dài một hơi, tựa lưng vào ghế, khoanh tay trước ngực nhìn ra ngoài cửa sổ, lâm vào trầm tư.
Thân phận của Đông Côn vốn không đơn giản, bây giờ Mặc Cảnh Thâm làm Đông Côn bị thương, chọc phải gia tộc lớn nhất ở thủ đô.
Phong ba lại nổi lên, một cơn bão sắp ập đến.
Mộ Thiển không biết mình sắp phải đối mặt với cục diện như thế nào, nhưng cô thật sự rất lo lắng cho Mặc Cảnh Thâm.
Mặc dù anh đã không còn nhiều thời gian, nhưng cô không muốn anh lại bị tổn thương thêm.
Huống chi cô cũng hiểu đạo lý môi hở răng lạnh.
Nếu Mặc Cảnh Thâm xảy ra chuyện thì Tiểu Bảo và Nghiên Nghiên cũng sẽ bị vạ lây, cô cũng không thể thoát thân.
Mộ Thiển rời khỏi Dật Tiên Cư, trở về công ty.
Buổi chiều cô đi gặp mặt mấy nhà kinh doanh bàn chuyện làm ăn, đến khi về nhà trời đã khuya.
Xử lý xong văn kiện, cô vô cùng mệt mỏi.
Rảnh rỗi mở điện thoại, cô thấy tin nhắn WeChat.
Là Bạc Dạ gửi tới.
“Tối nay em rảnh không? Cùng nhau ăn cơm đi.”
“Tôi hơi mệt, muốn nghỉ ngơi.
Hôm khác đi.” Mộ Thiển từ chối.
Cùng lúc đó, tại biệt thự nhà họ Mặc, một người phụ nữ ăn mặc thời thượng, vóc dáng cao gầy, được bảo dưỡng tỉ mỉ, đội mũ nồi phối hợp với áo gió màu đen làm tôn thêm khí chất, bước đến trước cửa biệt thự, ấn chuông cửa.
Không lâu sau, một người hầu bước ra: “Chào cô.
Xin hỏi cô tìm ai?”
“Tôi là Daisy, phiền cô báo cho Mặc Viên, nói tôi muốn gặp anh ta.” Giọng nói của cô rất cứng rắn, không phải là nhờ vả.
Người hầu làm việc ở nhà họ Mặc rất lâu nên cũng thấy được nhiều người, chỉ nhìn thoáng qua đã biết người này khí chất bất phàm, đoán chừng thân phận cũng không thấp, lập tức đáp: “Xin cô hãy chờ một lát.” Sau đó xoay người vào biệt thự.
Daisy đứng chờ ngoài cửa một lát, rảnh rỗi lấy điện thoại ra, phát hiện Mộ Thiển gửi tin nhắn giọng nói tới: “Daisy, chị bận việc xong chưa? Tối nay rảnh không? Muốn uống rượu với em không?”
Mộ Thiển từ chối lời mời của Bạc Dạ, nhưng vì tâm trạng quá bực bội nên quyết định tìm Daisy để uống rượu.
Nhất túy giải ngàn sầu.
“Gần đây chị hơi bận, có rảnh chị sẽ liên lạc với em.” Daisy đáp lại bằng tin nhắn giọng nói.
Vừa gửi tin nhắn thì người hầu đã đi ra, mở cánh cổng điêu khắc: “Mời cô vào.
Ông Mặc đang chờ cô trong phòng khách.”
“Cảm ơn.” Daisy lễ phép nói, sau đó tao nhã bước vào phòng khách.
Mặc Viên ngồi trên sofa ngước mắt nhìn người vừa vào nhà, trông hơi xa lạ.
Không chờ anh ta lên tiếng, Daisy đã nói thẳng: “Tôi có việc riêng muốn nói chuyện với anh Mặc, không biết có tiện không?”
Trực giác mách bảo anh ta rằng người này rất quen thuộc, nhưng anh ta chưa bao giờ gặp khuôn mặt này.
“Lui ra hết đi.” Mặc Viên phất tay ra hiệu cho người hầu đều ra ngoài.
Cửa phòng khách đóng lại, chỉ còn hai người trong nhà.
Mặc Viên ngồi trên sofa, vẫn giữ phong thái ung dung, Daisy cũng không để ý, bước tới trước mặt anh ta: “Anh không thấy tôi quen mặt à?”
“Cô là…” Mặc Viên cau mày nhìn chằm chằm cô.
Anh ta thấy cô vươn tay giờ lên cằm, sau đó lột ra… một lớp mặt nạ da người, để lộ khuôn mặt thật.
Giây phút ấy, Mặc Viên đứng bật dậy: “Là… Là cô ư?” Anh ta sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, mất hồn mất vía.
Daisy nâng tay lên vén tóc ra sau tai, nói bằng giọng thật: “Nhiều năm không gặp, anh sống yên bình quá nhỉ, Thượng Quan…”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...