Thậm chí hiện ra một loại tư tưởng không bình thường, làm cho cô sản sinh một loại ảo giác, cảm thấy Cố Khinh Nhiễm và Mặc Vân Kính có quan hệ gì đó.
Nhưng chỉ là một suy đoán mà thôi, còn không dám xác định.
Nếu đúng là…
Này, ông trời thật sự đùa cợt người như vậy sao.
“Mộ Thiển, em làm sao vậy?”
Bỗng nhiên, bên tai vang lên một thanh âm.
Cô đột nhiên ngước mắt thì nhìn thấy Bạc Dạ không biết lúc nào xuất hiện tại trước mặt mình.
Mộ Thiển lúc này điều chỉnh tâm tình, đưa tay dụi dụi con mắt: “Không, không có chuyện gì.
Chỉ là vừa nãy đột nhiên cảm giác thấy đầu có chút không thoải mái mà thôi.”
Khẽ mỉm cười, đối với Bạc Dạ vẫn duy trì sự khách khí và khoảng cách, nhưng đều sẽ làm cho người ta có một loại cảm giác mới lạ.
Cô nói: “Bọn họ đều ở trong buổi tiệc dùng cơm, anh làm sao lại ở chỗ này?”
“Cố Khinh Nhiễm nói em ra ngoài nên tôi tới xem một chút.”
Bạc Dạ mặc một bộ vest màu xanh, mang cà vạt hình caro, vô cùng dịu dàng lại hào hoa phong nhã.
Nhưng anh ta không cười.
Bạc Dạ nghiêm túc thận trọng làm cho người ta có một loại cảm giác lành lạnh, nhưng chỉ cần khẽ mỉm cười, sẽ lộ ra mấy phần tà mị trêu người.
“Đi thôi, chúng ta đi vào ăn cơm.
Đi đến đây rồi không thể không ăn cơm, đúng không.”
Mộ Thiển giả vờ ung dung hướng về Bạc Dạ cười cợt, Bạc Dạ gật gật đầu, hai người hướng về sảnh tiệc đi đến.
Chuyện xảy ra ngày hôm qua ở trong phòng bệnh giống như chưa từng xảy ra, họ đều lựa chọn quên đi chuyện xảy ra tối hôm qua.
Hoặc là nói, vì để tránh cho lúng túng, Mộ Thiển sẽ không chủ động đề cập chuyện phát sinh ngày hôm qua.
“Nghe nói hôm nay Cố Bất Phàm đi cùng em đến?”
Hai người vừa đi vừa tán gẫu.
“Đúng vậy, là ý của ông cụ nhà họ Cố, tôi cũng không có rõ ràng là vì cái gì.
Luôn cảm thấy anh ta luôn vô tình hay cố ý tác hợp tôi cùng Cố Bất Phàm, để giữa chúng tôi càng thêm thân thiết một chút.”
Nhưng mà Mộ Thiển thật sự không rõ ràng, rõ ràng chính mình căn bản cũng không phải là con cháu của nhà họ Cố vậy thì tại sao ông cụ nhà họ Cố sẽ làm như vậy?
Khiến người ta rất khó hiểu.
“Tôi nghe nói Cố Bất Phàm và Mặc Viên vẫn trong bóng tối cấu kết, khuyên em cẩn trọng một chút.”
“Tôi biết.”
“Biết là tốt rồi.”
Hai người lên sảnh tiệc lầu hai, vừa đi tới cửa liền nghe thấy bên trong ồn ào, còn tưởng rằng là bầu không khí náo nhiệt ở đây.
Mà khi hai người đứng cửa đại sảnh, nhìn thấy hình ảnh trên màn hình thì nhất thời sợ ngây người.
Vốn sân khấu của lễ cưới vẫn đang phát hình ảnh kết hôn và một vài video của Đông Côn và Kiều Vi.
Nhưng giờ khắc này, trên màn ảnh lớn lại phát hình Kiều Vi cùng một người đàn ông chăm chú ôm nhau, hai người tùy ý phóng túng, ôm thật chặc vào nhau, thậm chí ngay cả y phục trên người đều đã cởi ra.
Trong phòng tiệc từng trận thổn thức, có người trào phúng, có người ngạc nhiên, có người cười to, có người vỗ tay bảo hay.
Ầm…
Đông Côn cầm bình rượu đập trên mặt đất, cả giận nói: “Xảy ra chuyện gì? Đóng lại cho tôi, đóng lại!”
Thân là nhân vật có mặt mũi ở thủ đô.
Vì cùng Kiều Vi kết hôn, Đông Côn thậm chí đem lễ cưới dời đến Hải Thành để tổ chức, không ít người thủ đô vì tham gia lễ cưới cũng không màng cực khổ chạy tới.
Phải biết, trong hôn lễ đều là người thượng lưu, thân phận cực cao.
Đông Côn dưới tình huống như vậy lại bị cắm sừng, anh ta làm sao chịu nổi?
“Tắt không được, tắt không được.”
Công nhân viên bên kia sợ đến rơi mồ hôi hột, hồn bay phách tán.
Trước lễ cưới sớm đã có người đã cảnh cáo anh ta, phải thông minh một chút, không thể xuất hiện bất kỳ sai lầm.
Ai biết hiện tại trên máy tính lại xuất hiện vấn đề, mà nó giống như bị đứng, bất kể như thế nào cũng không tắt được.
“Cắt điện, vậy thì cắt điện đi!”
Đông Côn cuồng loạn rống lên một tiếng.
“Cũng không tắt điện được, công tắc nguồn điện bên kia bị người phá hủy, không có cách nào tắt.”
Công nhân viên đều sắp khóc đến nơi.
Tuy rằng không biết công tắc nguồn điện bên kia đến cùng xảy ra vấn đề gì, nhưng rất hiển nhiên lễ cưới hôm nay, là có người ở tính kế Đông Côn cùng Kiều Vi.
Trên màn ảnh lớn liên tiếp nhảy ra hình ảnh, khi Đông Côn đang rít gào, trong đại sảnh yên tĩnh không hề có một tiếng động, vì lẽ đó có vẻ âm thanh ám muội bên trong truyền càng thêm rõ ràng, làm người mặt đỏ tới mang tai.
Quần áo của Kiều Vi cũng bị mất, trên thân nam nhân chỉ còn dư lại bốn góc quần, hai người quấn nhau triền miên, vô cùng xuân sắc.
“Mẹ nó, đã xảy ra chuyện gì?”
“Kiều Vi làm sao có thể thấp hèn như vậy? Xong đời, lần này Đông Côn nhất định sẽ giết chết cô ta.”
“Ai biết được, có vẻ như là bị tính kế.”
“Có thể.
Hôm nay là ngày vui, Kiều Vi làm sao có khả năng sẽ làm mấy chuyện ngu ngốc này, không sợ chết à.”
Mọi người nghị luận sôi nổi, nhưng không có bất kỳ người nào dám tùy ý cười nhạo.
Dù sao thân phận Đông Côn vẫn còn ở chỗ ấy đây.
“Cái quái gì vậy!”
Đông Côn mắng một câu, một cước gạt ngã giỏ hoa bên cạnh, lửa giận ngập trời đi về thang máy bên cạnh.
Anh ta vừa đi, toàn bộ tiệc rượu sôi sùng sục, mọi người nghị luận không thôi.
Mà ba của Kiều Vi dường như ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, lúc này đi theo, chỉ lo Đông Côn cùng Kiều Vi hai người sẽ phát sinh cái gì.
“Tại sao lại như vậy?” Bạc Dạ cảm khái một tiếng.
Quay đầu lại nhìn về phía Mộ Thiển, ánh mắt khác thường nhìn về phía Mộ Thiển đang khiếp sợ.
“Anh đừng nhìn tôi như vậy, chuyện này cũng không quan hệ với tôi.”
Mộ Thiển lắc lắc đầu, cảm thấy vừa nãy ánh mắt của Bạc Dạ rất rõ ràng cho thấy đang hoài nghi cô, lúc rời đi có phải là làm cái gì.
“Thật không có quan hệ?”
“Thật không có.
Tôi cũng không có hèn hạ như vậy.” Trong lòng cô kêu oan.
“Không có là tốt nhất.
Em hãy nhớ rõ, Đông Côn là người em không thể đắc tội nổi.” Bạc Dạ rất rõ ràng mức độ nghiêm trọng của sự việc, thiện ý nhắc nhở một câu.
“Không đúng.”
Con ngươi của Mộ Thiển trừng to, bừng tỉnh nhớ tới vừa nãy có ai đó đã gọi điện cho cô.
Biết là có chuyện không ổn.
“Nguy rồi…” Rất có thể cô bị gài bẫy.
Chỉ là rời đi lập tức đã bị Bạc Dạ nghi ngờ, như vậy nếu như điều tra sẽ có hay không có người đem mũi nhọn chỉ về cô đây?
Nếu như Bạc Dạ không nghi ngờ ngược lại cũng không làm cô chú ý, làm cô nhớ đến điện thoại vừa nãy đã làm cô hơi bất an.
“Làm sao vậy?” Anh ta hỏi.
Mộ Thiển không dám xem thường, lập tức lấy điện thoại di động ra, chỉ vào một chuỗi số điện thoại đối với Bạc Dạ: “Vừa nãy cái số này không hiểu sao gọi điện thoại cho tôi, để tôi đi ra cửa sau, tôi cảm giác… có vấn đề.”
“Em đừng vội, tôi lập tức để người ta tra một chút.”
“Không cần, tôi tìm Dật Phong.”
Cô đi tới một bên, gửi số điện thoại di động cho Dật Phong, rồi gọi cho anh ta: “Lập tức giúp tôi tra số điện thoại này là của ai, còn có vị trí của người đó.”
Sau khi cúp điện thoại, Mộ Thiển đứng bên ngoài một lúc.
Bạc Dạ đứng bên cạnh cô nói rằng: “Đừng trông gà hoá cuốc, có thể không có quan hệ gì với em.”
“A… anh Đông… anh…”
“Con mẹ nó, đồ tiện nhân, ông đây đối với cô chưa đủ tốt hay sao, sao cô lại cắm sừng tôi?”
Đúng vào lúc này, trong sảnh tiệc lại vang lên tiếng gầm gừ.
Mộ Thiển cùng Bạc Dạ hai người quay đầu lại đi tới lối vào sảnh tiệc: “Nhìn trên màn ảnh lớn phát sinh một màn, không khỏi căng thẳng.”
Đông Côn vốn là người kỳ lạ, tính tình táo bạo, hỉ nộ vô thường.
Tuy rằng yêu thích Kiều Vi, nhưng mà cách hành xử hung bạo, cũng không giống người thường..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...