Thậm chí còn làm tổn thương cô ta không biết bao nhiêu lần.
Nỗi đau ấy, cứ tích tụ hết lần này đến lần khác, khiến cô ta như chìm trong hận thù, không thể tự giải thoát cho mình.
Thậm chí vô số lần trong giấc mơ nửa đêm, sẽ bị ác mộng làm cho sợ hãi tỉnh lại.
Trong giấc mơ, sự nhạo báng, chế giễu của người đời khiến cô ta cảm thấy xấu hổ, thậm chí cảm thấy sự tồn tại của mình giống như một trò đùa.
Vai hề, đó chính là nói cô ta.
“Kiều Vi, buông tha cho người khác chính là buông tha cho mình, không phải sao?”
Từ lâu, Mộ Thiển thực sự đã không tính toán nhiều như vậy với Kiều Vi.
Cô nằm ở trên giường, không thể giãy dụa, chỉ có thể mở to mắt nhìn Kiều Vi.
Đột nhiên, cô khẽ nheo mắt hỏi: “Năm năm trước, là do cô sao? Tai nạn xe cộ kia không phải do nhà họ Mặc gây ra mà là do cô đúng không?”
Cô cẩn thận nhớ lại tình huống lúc đó và cảm thấy nhà họ Mặc tuy tàn nhẫn nhưng sẽ không làm ra chuyện trắng trợn như vậy.
Ông cụ nhà họ Mặc đã cho cô một khoản tiền cực lớn sau đó truyền tin ra ngoài, chính là vì muốn những người thấy tiền sáng mắt ra tay với cô.
Nhưng những người đó chỉ là người có năng lực bình thường.
Nhưng những người truy sát cô ngày hôm đó là những người có thân thủ mạnh mẽ, không phải người thường.
Do đó, rất có thể Kiều Vi đã làm điều đó.
Kiều Vi giật mình, nhìn Mộ Thiển với đôi mắt vô hồn.
Một lúc sau, đột nhiên ngẩng đầu cười ha ha.
“Ha ha ha a…” Giọng cười đó có chút ngông cuồng, quỷ dị và thậm chí là rùng rợn.
Sau một lúc, cô ta thu lại nụ cười, nhìn xuống Mộ Thiển với đôi mắt quỷ quyệt: “Hiện tại cô mới biết sao? Cô đúng là quá ngu rồi, đương nhiên là tôi đã làm chuyện đó.”
Cô ta thẳng thắn thừa nhận: “Ồ, đúng rồi, dù sao thì cô cũng sẽ chết, sao không để cô chết rõ ràng.”
Kiều Vi dường như đang có tâm trạng tốt, đi từ trái sang phải, đứng bên cạnh Mộ Thiển rồi nói: “Tôi đã làm điều đó.
Cô có biết tại sao không? Bởi vì trên núi Tề Minh đó tôi không thể làm cho cô chết, nên tôi đã giật dây Mặc Tiêu Tiêu.
Thực ra những người mà Mặc Tiêu Tiêu gọi đến lúc đó chỉ muốn đánh cô cho bớt giận, phải… là tôi, tất cả đều là tôi.
Tôi lấy tiền để làm cho những người đó nhục nhã cô.
A, nhưng mà cũng thật khó chịu, những người đó quá vô dụng, ngay cả một mình Tư Cận Ngôn cũng không thể thắng được.”
Nói đến đây, Kiều Vi hơi nheo mắt lại, khuôn mặt gớm ghiếc, ngay cả khi cô ta tô son điểm phấn cũng không thể che giấu được hơi thở dữ tợn giữa hai lông mày.
“Nói về Tư Cận Ngôn cũng đúng là si mê cô, nếu chậm một bước thì tốt rồi.
Sau đó khi trở thành phố Hải Thành thì cô đã thân bại danh liệt rồi làm sao có thể ở lại thành phố Hải Thành? Ha ha ha ha.” Cô ta lại cười điên cuồng.
Nhưng Mộ Thiển không tức giận vì lời nói của cô ta, thay vào đó cô hỏi: “Cô nói khi Tề Minh Sơn không để tôi chết được là ý gì?”
“Còn có ý tứ gì nữa? Tôi đã sắp xếp người giết cô ở núi Tề Minh, nhưng đáng tiếc những người đó… đều bị Cố Khinh Nhiễm giết.
Tôi đúng là không hiểu nổi mạch não của Cố Khinh Nhiễm, giúp cô đối phó với người muốn giết cô vậy mà còn vu oan hãm hại cô.
Tôi thực sự không hiểu nổi.”
Cô ta tựa như đang nói một mình, kể hết những chuyện xảy ra ngày hôm đó.
Nhưng Kiều Vi không hiểu, nhưng Mộ Thiển biết rất rõ.
Lúc đó Cố Khinh Nhiễm biết cô là em gái của anh ta nên đã bí mật bảo vệ cô.
Nhưng lần đó ở núi Tề Minh, Cố Khinh Nhiễm đã giúp cô đối phó với những người muốn giết cô, quả thực có thể hiểu được, cũng đủ cho thấy Cố Khinh Nhiễm đối với cô rất tốt.
Sau khi Cố Khinh Nhiễm bắn Mặc Tiêu Tiêu rồi đổ lỗi cho cô, có lẽ anh ta muốn kích thích sự hiểu lầm giữa cô và nhà họ Mặc, vì vậy để cô tuyệt vọng và bỏ đi.
Sau đó, Kiều Vi bày kế để gài bẫy cô và muốn giết cô.
Mọi chuyện không như ý, cô và Tư Cận Ngôn rơi xuống biển sâu.
Cố Khinh Nhiễm nhân cơ hội này đưa cô đến thẳng đảo Vô Danh.
Mọi thứ thoạt nhìn rối rắm khó hiểu, bây giờ ngẫm lại cũng thấy hợp lý.
“Tôi không hiểu, tại sao tất cả những người đàn ông đều vây xung quanh cô?”
Kiều Vi vô cùng tức giận và nắm tóc Mộ Thiển: “Tôi nói cho cô biết, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của cô.
Những ân oán giữa cô và tôi sẽ kết thúc vào ngày hôm nay, dù sao thì trong quá khứ cũng là bạn tốt, mặc dù có không đành lòng, nhưng trời không vì mình trời chu đất diệt.
Mộ Thiển, đừng trách tôi độc ác.”
Cô ta ra tay rất nặng, da đầu của Mộ Thiển vô cùng đau đớn.
Mộ Thiển vất vả giãy giụa hồi lâu, nhưng bị xích sắt dày cộp trói chặt, không giãy giụa được chút nào.
E rằng Kiều Vi cũng đã lên kế hoạch từ lâu, để ngăn cô thoát ra ngoài, nên cô ta đã trói cô bằng một sợi xích sắt.
Phải nói rằng lần này Kiều Vi thực sự tàn nhẫn, muốn kết thúc cô ở đây.
“Ngày mai tôi sẽ kết hôn, cái chết của cô sẽ là món quà lớn nhất cho đám cưới của tôi.
Món quà của tôi cho chính mình.”
Kiều Vi buông Mộ Thiển ra, nghiêng về phía trước rồi nở một nụ cười, nụ cười điên cuồng và khủng bố.
Có một cảm giác như là bị tẩu hỏa nhập ma.
“Kiều Vi, cô có bị điên không? Nếu nói hận thì người mà cô nên hận nhất chính là Mặc Cảnh Thâm, không phải Mộ Thiển tôi.”
Cô thực sự không hiểu tên khốn Mặc Cảnh Thâm đã làm gì mà khiến Kiều Vi hận cô đến vậy.
“Cái gì Mặc Cảnh Thâm?”
Kiều Vi đột nhiên tức giận tát vào má Mộ Thiển một cái tát: “Nếu không phải vì cô thì người mà Mặc Cảnh Thâm thích là tôi! Được rồi, tôi không muốn nói nhảm với cô nữa.”
Cô ta vẫy vẫy tay, như thể một cái tát làm đau Mộ Thiển, nhưng dùng lực quá mạnh khiến bản thân cô ta cảm thấy lòng bàn tay hơi đau.
Không biết đã bao lâu rồi, không cùng Kiều Vi chơi trò trí não.
Mộ Thiển không muốn nói nhảm, nói thẳng: “Kiều Vi, làm như thế nào thì cô mới có thể buông bỏ quá khứ?”
Bây giờ Kiều Vi đang trên bờ vực suy sụp, Mộ Thiển chịu đựng nỗi đau mà không tức giận, hỏi cô ta một cách bình tĩnh.
Trong mọi trường hợp, chỉ có sống là tốt nhất.
Nếu bởi vì nhất thời cơn giận chôn vùi tính mạng của chính mình, đó mới là..
điều không khôn ngoan nhất.
“Ngày mai, ngày mai cô đã kết hôn.
Bây giờ cô ra tay giết tôi thì có ích gì cho cô?” Cô thực sự không thể hiểu được Kiều Vi.
Không phải người sắp kết hôn sẽ bỏ qua mọi chuyện trong quá khứ mà lấy chồng, sống thật tốt sao?
Mộ Thiển đúng là ghen tị với Kiều Vi, vì cô ta có thể kết hôn và có một cuộc sống thoải mái.
“Câm miệng!”
Kiều Vi hét lên, sau đó nhìn đám vệ sĩ vẫy tay: “Anh ra ngoài đóng cửa.”
“Vâng, thưa bà.”
Những vệ sĩ đó đã gọi Kiều Vi là bà, vậy họ phải là người của Đông Côn.
Vài người quay lưng bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Kiều Vi đến gần Mộ Thiển và nhỏ giọng nói: “Kết hôn?”
Đôi mắt cô ta hơi nheo lại, trong mắt hiện lên vẻ tức giận sâu sắc: “Cô cho rằng tôi kết hôn với Đông Côn để làm gì chứ? Đồ khốn nạn như vậy, cô có biết tại sao nhiều năm như vậy không có ai gả cho Đông Côn không?”
Mộ Thiển lắc đầu, tỏ vẻ không hiểu.
“Đông Côn là một trong những gia tộc lớn ở thủ đô, họ muốn tiền có tiền, muốn quyền lực có quyền lợi, ngay cả có vết sẹo trên mặt thì không thể không ai thích anh ta được.
Nhưng cô biết tại sao không có ai kết hôn với anh ta không?” Cô ta hỏi lại lần nữa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...