“Cảm ơn.” Mộ Điềm Tư tự đáy lòng cảm tạ.
Thấy một màn như vậy, Mộ Ngạn Minh đi tới, đem hai cái muội muội ôm vào trong ngực: “Sau này, người một nhà chúng ta nhất định phải hạnh phúc, vĩnh viễn hạnh phúc.”
Trong phòng quanh quẩn tiếng cười, nhưng có chút lòng chua xót.
Mộ Thiển nhắm mắt lại, hưởng thụ lấy sự tốt đẹp của giờ khắc này.
Cảm thấy nhiều năm qua trả giá rốt cục có kết quả, tất cả không tốt đều hướng về sự tốt đẹp mà phát triển.
Hết cơn bĩ cực đến hồi thái lai.
“Tin tưởng ngày sau sẽ càng tươi đẹp hơn.” Trong lòng cô âm thầm nghĩ.
Buổi tối, trong lúc rảnh rỗi, Mộ Thiển kêu Cố Khinh Nhiễm đi quán bar uống rượu.
Bên trong phòng bao quán bar rất yên tĩnh, cách âm tốt vô cùng.
Xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh nhìn lầu một phi thường náo nhiệt, trong sàn nhảy những người kia tùy ý phóng túng, nhìn trên sàn nhảy vũ nữ đồng thời chập chờn dáng người, lên tiếng ca hát.
Mộ Thiển cảm thấy sự ung dung trước nay chưa có.
Giơ một chén rượu cùng Cố Khinh Nhiễm cụng một cái, ngẩng đầu uống một hớp, nói rằng: “Anh biết không, từ nhỏ đến lớn, em đều không có sự nhẹ nhàng giống ngày hôm nay.”
Loại tâm trạng ung dung cũng không phải là buông thả dưới áp lực công việc mà mà là tất cả mâu thuẫn được hòa giải, lại lần nữa tìm về tình thân.
Làm cho cô cảm thấy thản nhiên, hạnh phúc, sau đó ung dung vui sướng.
“Em gái ngốc, chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi, sau này sẽ càng ngày càng nhẹ nhàng.” Cố Khinh Nhiễm có chút đau lòng cho những chuyên mà Mộ Thiển gặp.
Dù sao tất cả mọi chuyện đã từng đã xảy ra với cô thì Cố Khinh Nhiễm đều biết.
“Lừa gạt ai đó?”
Cô giơ bình rượu, quay đầu lại liếc mắt nhìn anh ta: “Chỉ có thể càng ngày càng khó khăn thôi.
Theo việc thân phận của em bây giờ còn không sáng tỏa, ông cụ nhà họ Cố âm mưu gì còn không biết, còn có Cố Bất Phàm làm khó dễ.
Ngày sau chỉ sợ là nửa bước cũng khó đi đây.”
“Ôi, hôm nay có rượu hôm nay say, chuyện ngày mai cứ để ngày mai lại nói.”
Cố Khinh Nhiễm giơ bình rượu ùng ục ùng ục uống một hớp lớn, hít một tiếng: “Em xem em một chút đi, tuổi còn trẻ mà tại sao lại có nhiều chuyện phiền lòng như vậy, thật không làm rõ được.”
“Em cũng không muốn mỗi ngày nghĩ nhiều như thế, nhưng hết cách rồi, ai bảo hai người anh của em đều không đáng tin như vậy, không thể cho em một cảng an tĩnh để tránh gió đây.” Cô xoáy một câu.
Không biết một câu nói lại nói đến tâm khảm bên trong của Cố Khinh Nhiễm.
Anh ta uống thả cửa một bình rượu, đem vỏ bình rượu vứt trên mặt đất: “Anh vô dụng, đúng là không như em, vậy mà ở nhà họ Cố hai mươi năm cũng không hoài nghi thân phận của mình.”
“Được rồi, nói đùa anh mà thôi.”
Mộ Thiển khai sáng cho Cố Khinh Nhiễm, lại nói: “Huống hồ ông cụ nhà họ Cố đối với anh cũng không phải rất kém, so với người khác thì anh hạnh phúc hơn nhiều.
Chỉ hy vọng ông cụ nhà họ Cố không phải người xấu, nếu không, thật không biết kết thúc như thế nào.”
Cô biết rõ Cố Khinh Nhiễm không phải tâm địa sắt đá, nếu ông cụ nhà họ Cố đúng là người vì đạt được mục đích không chừa thủ đoạn nào thì chỉ sợ hậu quả khó có thể dự liệu.
“Đúng rồi, gần đây anh hãy đề phòng Cố Bất Phàm một chút, em lo lắng anh ta sẽ có hành động.”
Gần đây đã xảy ra rất nhiều chuyện, Mộ Thiển không yên lòng nhất chính là Cố Bất Phàm.
“Vậy người của FE có thể cho anh hai người được không?”
Cố Khinh Nhiễm tựa ở ghế sô pha dựa vào, đầu trộm đuôi cướp nhìn Mộ Thiển, cười hì hì, rất là gian trá.
“Đương nhiên không được.”
Cô lắc đầu tựa như trống lắc: “Ông cụ nhà họ Cố không dễ dàng cho em bốn người FE, em còn dự định cho hai người bảo vệ một nhà Mộ Ngạn Minh đây, còn lại hai cái làm việc cho em.
Chỗ nào còn có dư thừa cho anh chứ?”
“Mẹ nó! Mộ Ngạn Minh là anh của em, nhưng anh mới là anh trai ruột của em đó!” Người đàn ông ghen tỵ.
Ghen tuông quá độ, nói chuyện đều nghe mùi giấm chua..
“Phí lời.
Nếu Mộ Ngạn Minh có thân thủ như anh thì em cần phải lãng phí tài nguyên của FE à.”
Nói cho cùng vẫn là muốn đề phòng Mặc Viên.
“Này nghe còn tạm được, xem ra anh cũng không vô dụng như vậy.” Cố Khinh Nhiễm nhếch miệng nở nụ cười.
Bỗng nhiên, điện thoại di động anh ta vang lên.
Cố Khinh Nhiễm nhận điện thoại, sắc mặt âm trầm mấy phần.
Sau khi cúp điện thoại sau khi, anh ta lập tức đứng dậy: “Nhà máy ở nước ngoài xảy ra chút chuyện, anh phải đi qua đó mấy ngày.
Gần đây một mình em phải cẩn thận một chút.”
“Được, đi thôi, em sẽ không tiễn anh.”
“Ừ.” Cố Khinh Nhiễm đi rồi.
Mộ Thiển một người uống rượu mua say, cô biết Daisy mới vừa về nước, nghiệp vụ công ty có rất nhiều chuyện cần xử lý và xã giao nên cũng không tiện gọi cô ấy lại đây.
Một người uống đến đêm khuya, cả người say bất tỉnh nhân sự, nằm trên ghế sô pha gọi cũng gọi không được.
Lúc này, cửa phòng bao mở ra.
Một người đi vào.
Mặc Cảnh Thâm đi tới trước sô pha, nhìn người phụ nữ nằm nhoài trên ghế sô pha ngủ không biết trời đất gì cả, tay khẽ run sờ ở trên gương mặt của cô: “Thiển? Thiển?”
Từ nước ngoài trở về, anh đã lâu không có nhìn thấy Mộ Thiển.
Nếu như không phải ngày hôm Mộ Thiển uống rất nhiều thì em rằng không biết lúc nào có thể gặp mặt một lần.
Chát…
Bị người đàn ông vuốt ve gò má, có chút một chút ngứa, Mộ Thiển vung một cái tát vỗ tay anh: “A… thật phiền a, tôi muốn đi ngủ.”
Dáng vẻ lười biếng đáng yêu của cô chọc cho Mặc Cảnh Thâm một trận trìu mến.
Cúi người, hôn nhẹ lên bờ môi của cô.
Chợt, ôm lấy cô đi ra khỏi phòng riêng, trực tiếp đi tới phòng khách sạn tầng cao nhất.
Bên trong gian phòng, Mặc Cảnh Thâm nhẹ nhàng đặt cô lên giường, giúp cô thoát giày, đắp chăn mỏng lên người cô.
Mặc Cảnh Thâm thậm chí không dám bật đèn, lại không dám giúp Mộ Thiển rửa mặt, sợ động tác đó sẽ đánh thức cô gái.
Anh anh chỉ muốn yên lặng nằm ở bên cạnh cô như thế, ôm cô vào lòng cảm nhận vẻ đẹp của cô ấy trong khoảnh khắc.
“Thiển, anh rất nhớ em…”
Ngoài cửa sổ truyền tới ánh sáng mờ ảo, Mặc Cảnh Thâm trêu chọc sợi tóc trên trán cô, nhìn dung nhan quen thuộc mà lại sâu sắc khắc vào đầu óc, anh hít sâu một hơi không nói nữa.
Thiên ngôn vạn ngữ, cũng không bằng ở cùng với cô, dù cho không nói một lời, chỉ cần có cô ở bên cạnh thì chính là tốt đẹp nhất.
Ngày kế, Mộ Thiển tỉnh lại, phát hiện mình ở khách sạn.
Xoa xoa đầu óc hỗn loạn, cúi đầu nhìn quần áo chính mình sạch sẽ, cũng không có suy nghĩ nhiều.
Lúc xuống lầu tính tiền hỏi tình huống một chút thì bàn lễ tân nói thẳng là Cố Khinh Nhiễm lúc gần đi giao phó.
Mộ Thiển tin là thật, trở lại công ty.
Mấy ngày qua gió êm sóng lặng, Mộ Thiển mỗi một ngày trải qua rất phong phú, rất bình tĩnh, nhưng mơ hồ trong lúc đó luôn cảm thấy gần đây sẽ có chuyện gì phát sinh.
Bởi vì dự án vịnh Shimizu hợp tác cùng tập đoàn Mặc Thị đã sớm khởi động, nhưng ngày hôm nay Mặc Viên đột nhiên gọi điện thoại, báo cho cô biết nói trên công trường một công nhân thi công rớt lầu bị thương.
Thân là người phụ trách của công ty, Mộ Thiển đương nhiên phải qua xem một chút.
Nếu bị phóng viên bắt được cái chuôi thì không biết nên làm sao giải thích.
Khi cô cùng An Nhiên đi qua công trường thì cũng đụng phải Mặc Viên.
Công nhân bị thương nhân đã đưa đến bệnh viện xử lý, nhưng trong bãi thi công vẫn tồn tại vấn đề an toàn.
“An Nhiên, cô đi bệnh viện nhìn công nhân bị thương trước, có việc gọi điện thoại cho tôi.”
Mộ Thiển dặn dò An Nhiên, hai người phân công hành động.
“Vâng, tổng giám đốc Mộ.”
“Đi xe tôi đi, tôi chờ một lúc ngồi xe bọn họ.”
Mộ Thiển đem chìa khóa xe đưa cho An Nhiên, để cho cô ấy đi bệnh viện nhìn trước.
Sau khi An Nhiên rời đi, Mộ Thiển mang nón an toàn, ở trong công trường quay một vòng.
Đi một lúc thì thấy Mặc Viên đến.
Hai người Mặc Viên và Trần Đình đi tới trước mặt Mộ Thiển.
“Đến cùng xảy ra chuyện gì, công trường bên này vẫn là do bên anh phụ trách, làm sao lại xuất hiện chuyện như vậy?” Mộ Thiển nhíu mày chất vấn.
Phải biết ở công trường thi công xảy ra bất trắc là phi thường không tốt, nếu như sự tình bị truyền thông lan truyền ra ngoài, hậu quả khó mà lường được..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...