Mặc Cảnh Thâm vốn cũng không để ý lắm, đột nhiên trở nên thích thú khi nghe những lời của Hàn Triết.
Anh cầm bức ảnh đó lên nhìn một chút.
Người phụ nữ trong ảnh có ngoại hình xinh đẹp, dáng chuẩn, chỉ có điều tuổi của ảnh là khoảng ngoài ba mươi.
Nhưng mọi người ngày nay được bảo dưỡng rất tốt nên cũng không thể xác định tuổi của khi thông qua một bức ảnh.
“Còn về những chi tiết của cô ta đâu?”
“Không tìm thấy.”
“Không tìm thấy?”
Mặc Cảnh Thâm nắm chặt tấm ảnh, hai mắt híp lại: “Còn tư liệu bên tổng bộ thì sao? Có phải là đã đến lúc thay đổi người bên tổng bộ rồi đúng không?”
Một câu rõ ràng là có mang theo sự tức giận.
Hàn Triết lập tức cúi đầu, yếu ớt nói: “Thực lực sau lưng người này không kém ai, hẳn là được một tổ chức rất mạnh hỗ trợ.
Lúc đầu tìm tổng bộ chỉ để cho một thân phận mới, cho nên người ở tổng bộ đã sơ suất.”
“Phế vật vô dụng!”
Mặc Cảnh Thâm dựa vào ghế giám đốc, nhắm mắt lại, dùng tay gõ lên mặt bàn: “Xem ra bên tổng bộ cũng cần tiêm máu mới.”
Đôi mắt anh chậm rãi mở ra, một tia sáng lạnh đột nhiên xuất hiện: “Truyền lệnh đi xuống, để cho Diêm Liệt từ đảo Vô Danh trở về tổng bộ, đồng thời điều tra sâu mọt bên trong cho tôi.”
“Vâng!” Hàn Triết gật đầu, xoay người rời đi.
“Còn nữa…”
Mặc Cảnh Thâm gọi, sau đó lại nói: “Truyền lệnh xuống, trong vòng mười ngày bằng mọi giá phải tìm thấy tất cả thông tin về người phụ nữ tên Daisy này!”
“Được, tôi sẽ làm ngay.”
Hàn Triết khẽ thở dài: “Ông chủ, một số việc có thể trực tiếp giải quyết một cách thô lỗ.
Tại sao phải tốn nhiều thời gian như vậy?”
Anh ta có ý riêng, đó chính là đang nói về Tập đoàn Mặc Thị.
Mặc Cảnh Thâm im lặng một hồi, đứng dậy đi đến bên cạnh cửa sổ mà đứng.
Sau một lâu anh nói: “Lúc trước Mặc Quân Dư học chuyên ngành mỹ thuật.
Từ nhỏ, ước muốn của cậu ấy là đi du lịch vòng quanh thế giới, ngắm nhìn những con sông và ngọn núi tuyệt đẹp trên thế giới và ghi lại mọi thứ bằng cây bút của mình.
Cậu ấy không có kinh nghiệm quản lý cho công ty, huống chi là vì quyền lợi mà đấu tranh.
Nếu tôi không phát huy được năng lực của cậu ấy trong thời gian ngắn thì làm sao anh ấy có thể đảm đương được trọng trách lớn?”
Ngừng một chút, anh lại nói tiếp: “Cậu cũng biết năm năm trước tôi mới tiếp quản tổng bộ.
Thời gian năm năm qua đi tôi chỉ có thể nắm giữ 60% thế lực của tổng bộ, cũng không vững chắc, so với người đó thì chênh lệch quá lớn.
Mà bây giờ tôi không còn nhiều thời gian, nếu tôi thực sự chết, thì… tổng bộ sẽ không còn chỗ đứng cho tôi, và lực lượng duy nhất còn lại của tôi cũng có thể bị thôn tính.
Mặc Quân Dư thậm chí không thể chiếm được một công ty nhỏ thì làm sao cậu ấy có thể có khả năng kiểm soát tổng bộ?”
Hàn Triết nhíu mày suy nghĩ sâu xa: “Sáu năm trước, anh hoàn toàn có cơ hội tiêu diệt Mặc Viên, sở dĩ anh không làm là bởi vì Mặc Viên có quan hệ với mấy người trong tổng bộ?”
“Không phải.”
Mặc Cảnh Thâm cụp mi xuống, thở dài: “Mặc Viên đã từng cứu mạng Đường Tứ, mà Đường Tứ lại được cô yêu thương.
Thầy có ơn cứu sống tôi, có thể có tất cả những gì tôi có bây giờ tất cả đều thuộc về thầy.
Do thầy tạo áp lực nên tôi chỉ có thể chịu thua.”
Sau đó, anh chiếm cứ một vị trí ở tổng bộ, toàn tâm toàn ý với tổng bộ nên cũng bỏ bê chuyện của Mặc Viên.
Khi Mộ Thiển về nước, Mặc Viên đó cũng theo về nước.
Mặc Cảnh Thâm biết Mộ Thiển cũng muốn tìm Mặc Viên để trả thù nên không muốn chủ động ra tay, giao cơ hội cho Mộ Thiển.
“Giám đốc Mặc từ trước đến giờ không quan tâm đến chuyện của công ty, chúng ta tôi phải làm sao?”
Điều mà Hàn Triết lo lắng nhất cũng là điều mà Mặc Cảnh Thâm lo lắng nhất.
Mặc Cảnh Thâm không trả lời câu hỏi của Hàn Triết.
Anh đứng trước cửa sổ, suy nghĩ miên man hồi lâu.
Bây giờ Mặc Quân Dư không còn đường cứu chữa, nếu như cậu ấy không làm được thì chỉ có một lựa chọn, đó chính là bàn giao tổng bộ cho Mộ Thiển và để cho Hàn Triết phụ giúp.
Nếu Mộ Thiển kết hôn với Bạc Dạ thì để Bạc Dạ sẽ hỗ trợ.
Trên đời này, có rất ít người anh có thể yên tâm, người duy nhất anh có thể tin tưởng là Hàn Triết, nhưng anh không thể làm lỡ cả đời của anh ta.
Không có sự lựa chọn nào khác ngoài Mộ Thiển.
Mặc Cảnh Thâm cười khổ, nụ cười chua xót đầy châm chọc.
Anh đã khổ sở chiến đấu cả đời, nhưng cuối cùng lại có kết quả như vậy.
Nếu anh biết điều này sớm hơn thì cần gì phải tranh thủ nhiều như vậy?
Chẳng bằng cứ ở cùng người yêu an ổn sống qua một đời.
“Còn có một chuyện, thuộc hạ đã phát hiện.”
“Nói.”
“Thượng Quan Thụy Hoa đã chết.”
“Chết?” Mặc Cảnh Thâm rất khó hiểu.
Thượng Quan Thụy Hoa là người trưởng lão đã chữa trị cho anh.
Lần cuối cùng anh nhìn thấy Thượng Quan Thụy Hoa là ở thủ đô, lúc đó ông cụ vẫn tràn đầy năng lượng và rất khỏe mạnh.
Tại sao ông cụ lại đột ngột qua đời?
“Theo điều tra của chúng tôi, cái chết của Thượng Quan Thụy Hoa có liên quan đến Mặc Viên.”
Hàn Triết nói xong thì nhìn Mặc Cảnh Thâm: “Nguyên nhân?”
“Cái chết của Thượng Quan Thụy Hoa là do Đường Tứ làm, nhưng Đường Tứ không có ân oán gì với Thượng Quan Thụy Hoa.
Đột nhiên cô ta ra tay khiến mọi người cảm thấy khó tin, nhưng Đường Tứ đã gặp được Mặc Viên trước khi ra tay.
Hơn nữa còn nhận được một tin tức rằng sau khi Thượng Quan Thụy Hoa chết thì Mặc Viên đến nhà của Thượng Quan và dường như anh ta đã lấy được thứ gì đó.
Nhưng mà người người thân tín duy nhất bên cạnh của Thượng Quan Thụy Hoa cũng đã chết nên không có cách nào xác minh được thứ đã mất là gì.”
“Chú ý kỹ hướng đi của Mặc Viên.”
“Được.”
Hàn Triết xoay người rời khỏi phòng làm việc.
Mặc Cảnh Thâm đứng trước cửa sổ nhìn xuân vườn tràn đầy sắc màu, xuân sắc rực rỡ, cảnh đẹp, nhưng là tiếc nuối lớn nhất là không ai cùng anh thưởng thức.
Thượng Phẩm Các là nhà hàng nổi tiếng nhất ở thành phố Hải Thành, thiết kế theo phong cách hiện đại, đồ ăn ngon đánh vào việc bổ sung dinh dưỡng là chủ yếu.
Bên trong phòng bao Nhã Tĩnh, Mộ Thiển giới thiệu cho Cố Khinh Nhiễm người phụ nữ ngồi bên cạnh cô: “Đây là chị Daisy, bạn tốt của em.
Chị ấy vừa mới về nước hôm nay và biết rằng em có thêm một người anh trai nên chị ấy bảo em giới thiệu với anh một chút.”
Cố Khinh Nhiễm mặc quần áo vải lanh giản dị, để tóc ngắn và bóng, vẻ điển trai trai lại mang theo chút tùy ý.
“Cô Daisy, xin chào, tên tôi là Cố Khinh Nhiễm, anh trai của Thiển.” Anh ta đưa tay ra bắt tay với Daisy và tự giới thiệu.
“Daisy.”
Người phụ nữ giới thiệu ngắn gọn về bản thân, và sau đó nói: “Tôi là bạn tốt của Thiển.
Về vấn đề làm ăn kinh doanh tôi còn hy vọng hai anh em các người chiếu cố nhiều hơn.”
“Cô Daisy khách khí rồi.” Cố Khinh Nhiễm mỉm cười.
Không bao lâu sau khi bữa ăn được dọn ra, cả ba đang trò chuyện và cười nói, không khí rất hòa hợp.
Hiếm khi, Mộ Thiển có tâm trạng tốt nên đã uống một chút rượu.
Một lúc sau, điện thoại trên bàn vang lên.
“Mọi người ăn đi, em ra ngoài nghe điện thoại một chút.” Cô đứng dậy cầm chiếc điện thoại di động của mình rồi bước ra ngoài.
“Anh có chuyện gì vậy?” Đó là cuộc gọi của Mộ Ngạn Minh.
“Hiện tại cô đang ở đâu? Mau mau tới đây đi anh và Mặc Viên đang đánh nhau.” Người bên kia không phải là Mộ Ngạn Minh, mà là Mộ Điềm Tư.
“Bây giờ cô ở đâu?”
“Nhà của tôi.”
“Được rồi, tôi sẽ đến ngay.”
Mộ Thiển cúp điện thoại, đi vào phòng bao rồi nói: “Daisy, xin lỗi, Mộ Ngạn Minh có đánh nhau với Mặc Viên nên em phải đến đó.
Hay để Cố Khinh Nhiễm ăn ở đây với chị nhé?”
Daisy biết Mộ Ngạn Minh nhưng không biết Mặc Viên.
Bởi vì Mộ Thiển đã nói với cô ấy trước đó.
“Không được, để anh trai em đi cùng đi, chị tự ở lại đây ăn.
Đồ ăn ở nhà hàng này rất ngon.”
“Vậy thì… thực xin lỗi, sau này lại mời chị ăn cơm.”
“Nói cái gì vậy, đi ngay đi.”
“Được rồi, vậy em đi trước.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...