Mặc Thiếu Gia Anh Đã Bị Bắt


Sau quá nhiều lần kinh nghiệm, hiện tại Mộ Thiển không có hoàn toàn tin tưởng 100% vào bất kỳ ai, ngược lại càng có lòng nghi ngờ nhiều hơn.
Cô không dám dễ dàng tin vào mọi người.
“Anh tin cô ấy.” Cố Khinh Nhiễm không có giải thích thêm, chỉ nói bốn từ.
“Nếu như vậy thì tất nhiên là tốt rồi, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất mà thôi.” Mộ Thiển cũng muốn tin rằng thế giới đẹp đẽ, nhưng lòng người khó dò.
Cô chỉ có thể cầu nguyện rằng sẽ có một người mà cô có thể tin tưởng ở bên cạnh mình.
Khi cả hai quay trở lại công ty và lên lầu, Cố Khinh Nhiễm dường như đã điều chỉnh được cảm xúc của mình và nói: “Vừa rồi anh đến nhà em và thấy máy tính của em đang viết một bản thanh minh.

Anh nghĩ bây giờ em làm vậy không phải là việc tốt.”
“Em đã đưa ra quyết định.”
“Có một chuyện em nên biết trước khi đưa ra quyết định.”
“Chuyện gì?” Mộ Thiển không hiểu ý của Cố Khinh Nhiễm.
Bước ra khỏi thang máy và bước vào văn phòng, Cố Khinh Nhiễm đóng cửa văn phòng trước khi nói: “Vị trí hiện tại của Bạc Dạ đã tràn ngập nguy cơ.

Mối quan hệ giữa anh ta và anh trai luôn không hòa hợp, anh ta rất giống với Mặc Cảnh Thâm và Mặc Viên.

Bây giờ anh ta có ý đối với em, từ chối tất cả các chức vụ trong tập đoàn Thịnh Trì, hiện tại chỉ có một mình.

Bây giờ em có hôn ước với anh ta thì anh ta vẫn có nhà họ Cố che chở.


Nếu bây giờ em hủy bỏ hôn ước với anh ta thì Bạc Dạ sẽ chỉ có một mình.

Chờ anh ta… không đơn giản chỉ là bị đuổi ra khỏi nhà.”
Cố Khinh Nhiễm biết rằng Mộ Thiển và Bạc Dạ có dây mơ rễ má với nhau, là một người anh trai, anh ta đương nhiên phải nói cho Mộ Thiển những gì anh ta biết.

Còn những chuyện còn lại là để cô tự quyết định.
Ban đầu xác định là vạch ra ranh giới rõ ràng giữa Bạc Dạ, nhưng mối quan hệ giữa cô và Bạc Dạ không thể giải thích trong một vài câu được.
Đối với cô mà nói thì Bạc Dạ đã trả giá quá nhiều cho cô, cô thiếu nợ ân tình của Bạc Dạ rất nhiều, không thể nào đền đáp được.
Nếu đúng như Cố Khinh Nhiễm đã nói, nếu cô công khai tuyên bố thanh minh chuyện giữa cô và Bạc Dạ thì sẽ tương đương với việc đẩy anh ta xuống vực sâu.
Mộ Thiển thực sự không thể làm được.
Cô nắm chặt điện thoại di động có chút khó chịu: “Làm sao bây giờ?”
Ông cụ nhà họ Cố cứ nhìn chằm chằm vào cô suốt, khiến cô vô cùng đau đầu.
“Cố lão gia luôn muốn em kết hôn với Bạc Dạ để củng cố mối quan hệ với gia tộc nhà họ Bạc, bây giờ Bạc Dạ… quên đi.”
Vốn tưởng rằng Bạc Dạ bị nhà họ Bạc đuổi ra ngoài cũng chẳng còn giá trị lợi dụng.
Nhưng rồi nghĩ lại, ông cụ nhà họ Bạc khôn ngoan như vậy, coi như là nể mặt nhà họ Cố thì cũng sẽ không làm khó dễ Bạc Dạ.

Về mặt kinh doanh thì mối quan hệ giữa nhà họ Cố và nhà họ Bạc có thể coi là ổn định.

Sẽ qua lại thường xuyên hơn trong tương lai.
Vì vậy Bạc Dạ có ở lại trong trong tập đoàn Thịnh Trì hay không thì cũng sẽ không ảnh hưởng gì.
E rằng theo thủ đoạn của ông cụ nhà họ Cố thì ông ta còn sẽ hỗ trợ Bạc Dạ khi cần thiết để đặt nền móng cho tương lai.
“Mau làm việc đi.” Cố Khinh Nhiễm vỗ vai cô.
Mộ Thiển biết rằng ông cụ nhà họ Cố luôn luôn nghe lén vào mọi lúc nên cô cũng không dám nói quá nhiều, vì vậy cô lập tức đi làm việc của mình.
Trong lúc đang bận rộn thì điện thoại di động của Mộ Thiển đổ chuông.
Cầm tài liệu hợp đồng, cô nhìn lướt qua màn hình điện thoại, trên đó hiển thị tên của Thích Ngôn Thương.
Cô khẽ nhếch đôi lông mày xinh xắn, nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, không định nghe điện thoại.
Vô sự bất đăng tam bảo điện.
Thích Ngôn Thương và cô vốn đã có thù, hai người không hòa hợp.
Nếu anh ta chủ động liên lạc với cô thì cũng chỉ có thể là vì chuyện của Phương Nhu.
Sáng nay Phương Nhu đã đến nước ngoài và tìm một khách sạn để ổn định chỗ ở, nên cô đương nhiên muốn liên lạc với Phương Nhu ít hơn.
Nếu không sẽ bị Thích Ngôn Thương phát hiện.
Thích lão gia vẫn luôn không hy vọng Phương Nhu ảnh hưởng đến Thích Ngôn Thương, vì vậy việc giúp Phương Nhu rời đi cũng không phải là không thể.
Ngoài ra, Phương Nhu đã đến nước ngoài an toàn, nên cô cũng cảm thấy yên tâm.
Mộ Thiển muốn làm việc này từ lâu, nhưng sức lực có hạn, làm sao có thể so sánh với Thích lão gia?
“Điện thoại của em đổ chuông kìa?” Cố Khinh Nhiễm ngồi trên ghế sô pha nhắc nhở Mộ Thiển một tiếng.
“Điện thoại bán hàng thôi.” Mộ Thiển trả lời qua loa một chút.

Sau đó, cô hoàn toàn tập trung vào công việc.
Một lúc sau, những giọng nói ồn ào vang lên từ bên ngoài văn phòng.
“Thưa anh, xin lỗi, anh không thể vào được.

Thưa anh, không có tổng giám đốc cho phép thì anh thực sự… thưa anh?” Giọng thư ký An Nhiên từ bên ngoài vọng vào.
Cô ấy còn chưa kịp nói xong, cửa văn phòng đã mở ra, Thích Ngôn Thương vội vàng đi vào, trực tiếp đi tới trước mặt cô, hỏi: “Phương Nhu ở đâu?”
“Tổng giám đốc, tôi xin lỗi, tôi không cản được.”
“Không sao, em đi ra ngoài trước đi.”
Mộ Thiển xua tay, vẫn dựa vào ghế giám đốc, bình tĩnh nhìn tài liệu, không thèm nhìn Thích Ngôn Thương.
Thờ ơ nói: “Phương Nhu ở đâu mà anh còn không biết? Ở Hải Thành này người nào mà không biết năng lực của Thích Thiếu anh chứ? Thật là buồn cười!”
Kể từ khi Thích Ngôn Thương gọi điện vừa rồi là cô đã biết rằng Thích Ngôn Thương muốn hỏi thăm về tung tích của Phương Nhu.
Gần đây, cô luôn cảm thấy Phương Nhu có điều gì đó muốn giấu cô, nhưng cô không có thời gian nên không thể nói chuyện đàng hoàng với Phương Nhu.
Mãi cho đến khi Phương Nhu rời đi ngày hôm qua, cô mới hoàn toàn kết luận rằng gần đây Thích Ngôn Thương nhất định có dây dưa với Phương Nhu.
“Cô đã giấu Phương Nhu?” Anh ta tức giận đập bàn, vô cùng phẫn nộ.
Cố Khinh Nhiễm không thể ngồi yên trên ghế sô pha nữa.
Nhìn thấy em gái bị ức hiếp, anh ta đương nhiên không thể chịu đựng được.
Anh ta đứng dậy đi tới, đứng bên cạnh Thích Ngôn Thương: “Chẳng lẽ Thích Thiếu đã quên thân phận của mình? Đây là tập đoàn Fryer, anh công khai xông vào công ty, có tin là tôi gọi cảnh sát không?”
“Tôi không nói chuyện với anh.” Đôi mắt lạnh lùng của Thích Ngôn Thương bắn thẳng vào người anh ta, trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường.
Mộ Thiển vẫn cúi đầu, thoải mái lật từng trang sách, tạo cho người ta cảm giác thư thái dễ chịu.
Nó hoàn toàn trái ngược với Thích Ngôn Thương đang nổi giận đùng đùng.
“Tôi cảnh cáo cô, nếu cô không giao Phương Nhu ra thì đừng trách tôi không khách khí.” Anh ta lại cảnh cáo lần nữa.

Giống như là trong lòng đã không còn có bao nhiêu kiên nhẫn.
Mộ Thiển bật cười, từ từ nâng mắt lên, một nụ cười nhàn nhạt hiện lên trên khuôn mặt trắng như ngọc: “Nghe anh nói như vậy giống như anh đã khách khí với tôi rồi?”
Đã khách khí sao?
Từ lúc trước đến bây giờ, cô nhớ rằng anh ta chưa từng tôn trọng hay khách khí với cô!
Làm thế nào mà có thể nói một cách lịch sự?
Ầm…
Đột nhiên, người đàn ông cầm lấy chiếc máy tính để bàn của cô, trực tiếp quăng xuống đất, một tiếng động chiếc máy tính rơi ra từng mảnh.
“Anh con mẹ nó điên rồi sao? Đây là Fryer, không đến lượt anh ngang ngược!”.

Truyện Đoản Văn
Cố Khinh Nhiễm đẩy Thích Ngôn Thương ra, anh ta đã vô cùng tức giận.
Mộ Thiển rất thờ ơ với điều này, thấy cả hai đánh nhau, cô lại nhàn nhã nhấc điện thoại và bấm 110.
“Cảnh sát sao? Có người ở Fryer đến đây để gây rối, xin mời mọi người đến đây một chuyến.”
Khi cô cúp máy, Cố Khinh Nhiễm đã bị Thích Ngôn Thương đánh ngã xuống đất, máu trào ra từ khóe miệng.
“Thích Ngôn Thương, anh dừng tay cho tôi!”
Thích Ngôn Thương vốn là người có thân thủ, Cố Khinh Nhiễm hoàn toàn không phải là đối thủ của anh ta.
Cô di chuyển ghế đứng trước mặt Cố Khinh Nhiễm trừng mắt nhìn Thích Ngôn Thương: “Thích Ngôn Thương, có phải là anh đã điên rồi không? Anh với Phương Nhu có quan hệ gì chứ? Tại sao lại dựa vào hoàn cảnh gia đình để làm nhục và bắt nạt cô ấy.

Anh đừng tưởng rằng lúc trước anh bồi thường cho cô ấy 1000 tỷ thì anh có thể làm gì thì làm!”
Điều cô không thể chịu được nhất chính là Thích Ngôn Thương dựa vào gia cảnh của mình nên hung hăng càn quấy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui