“Bất kể những điều em nói là thật hay giả, nhưng anh là do Cố gia nuôi dưỡng mà lớn lên, anh nguyện ý tin tưởng ông nội.”
Mộ Thiển phí hết tâm tư nói cho Cố Khinh Nhiễm biết sự thật, nhưng lại không nghĩ tới sẽ nhận được câu trả lời như vậy.
Nhất thời, lòng cô lạnh buốt.
“Cố Khinh Nhiễm, đôi khi anh khiến người ta chán ghét với việc tự cho mình là đúng.
Anh có thể tin tưởng Cố lão, chỉ cần anh thấy bản thân mình có năng lực bảo vệ thật tốt cho Trần Tương, anh có thể thử một chút.”
Cô thực sự không thể giúp đỡ anh ta được nữa.
Cố Khinh Nhiễm hồi lâu không lên tiếng.
Anh ta nhấp một ngụm cafe, trấn tĩnh lại, hỏi: “Em ở đâu nghe được loại tin đồn đó?”
“Tin đồn?”
Mộ Thiển chế nhạo cười một tiếng, hận không để đem café trong tách tạt thẳng vào mặt Cố Khinh Nhiễm.
“Anh có biết tại sao hôm nay ở trong phòng làm việc lại có máy nghe lén không?”
“Tại sao?”
“Sớm hơn một tháng trước, em đã phái người bí mật điều tra gia đình Cố gia và thu thập được rất nhiều thông tin.
Đồng thời, ông ta cũng rất hoảng hốt, cho nên hôm nay trong văn phòng liền cài một máy nghe lén.
Động não heo của anh nghĩ xem, nếu ông ta quanh minh chính đại, cần gì phải làm ra những thủ đoạn hèn mọn như vậy.”
Tựu chung lại, có thể chứng minh rằng mọi thứ còn đầy kẽ hở.
Hết lần này tới lần khác, Mộ Thiển không thể thuyết phục được Cố Khinh Nhiễm, khiến cô rất bực mình.
“Bằng chứng đâu?”
Cố Khinh Nhiễm muốn xem bằng chứng.
Mặc dù cô nói rõ ràng mạch lạc, nhưng chỉ dựa vào những lời nói miệng, đổi lại thành người khác cũng không thể chấp nhận được.
Mộ Thiển liền biết không thể dễ dàng thuyết phục được Cố Khinh Nhiễm, vì vậy cô đã sớm chụp lại những thông tin quan trọng lưu lại trên điện thoại di động.
“Xem một chút đi, những chuyện xảy ra với Cố gia trong bệnh viện năm đó, em còn đích thân đi làm xét nghiệm ADN.”
Cô đưa điện thoại cho Cố Khinh Nhiễm.
Cố Khinh Nhiễm nhận lấy điện thoại, nhìn phía trên màn hình, phóng to từng tấm một, cẩn thận xem được rất nhiều thông tin quan trọng.
Mười phút sau, anh ta đưa điện thoại cho Mộ Thiển.
Cả hai cùng im lặng.
Anh ta không nói lời nào, cô cũng không nói lời nào.
Sắc trời dần tối, hai người an tĩnh ngồi uống café, nhìn Hải Thành ngoài cửa sổ, ánh đèn lộng lẫy, đại đô thị phồn hoa mang đến cho người ta một loại mỹ lệ.
Chính là nơi mà nhiều người hướng tới.
Xảy ra chuyện dưới khung cảnh náo nhiệt này, đâu đâu cũng thấy bụi bẩn, khiến mọi người trong đó cảm thấy kiệt sức.
“Em bắt đầu nghi ngờ từ khi nào?”
Một lúc lâu sau, Cố Khinh Nhiễm hỏi.
“Khi Cố lão gia đe dọa em.”
Trải qua quá nhiều chuyện, Mộ Thiển khó xây dựng được cảm giác tin tưởng, người cô tin tưởng không nhiều, mà người nghi ngờ thì lại đầy rẫy.
Bây giờ cô tự biết ơn bản thân mình, nếu không có sự phân tích hợp lý, e rằng mọi thứ đã vượt quá tầm kiểm soát.
Họ đã mất thế chủ động rồi.
“Ý em là chúng ta là anh em, nhưng chúng ta không phải là thành viên trong gia đình Cố gia.
Vậy đâu mới là gia đình của chúng ta?”
“Câu hỏi đó không phải là vô nghĩa sao? Nếu em biết thì đâu cần ngồi đây cùng anh hoài nghi nữa.”
Mộ Thiển trước đây không quan tâm đến danh tính của mình.
Ngược lại, giờ đây cô đang chìm trong những lớp sương mù, bị lạc phương hướng, đối với thân phận của mình cũng có chút nghi ngờ.
“Tại sao lại thế này? Em để anh yên một chút.”
Cố Khinh Nhiễm nhấp ngụm cà phê cuối cùng rồi dựa vào ghế ngồi, trong đầu một mảnh hỗn loạn.
Mọi chuyện xoay chuyển, biến hóa không ngừng.
Tầng tầng sương mù dày đặc, vốn nghĩ rằng mặt trời sẽ xuất hiện sau khi mây đen tan ra, bây giờ nhìn lại thì vốn không phải là vậy.
“Anh nên làm gì bây giờ?”
Anh ta không biết, cảm thấy vô cùng bối rối.
Một bên là Cố gia đã nuôi dưỡng anh ta gần 30 năm trời, một bên lại là em gái ruột.
Anh ta biết rõ trong cơ thể Mộ Thiển vẫn còn độc, mà người hạ độc lại chính là ông nội.
Ông không chỉ lừa Mộ Thiển mà còn lừa cả anh ta.
Cố Khinh Nhiễm đối với phong cách làm việc của ông nội có chút không hài lòng.
Nhưng anh ta không bao giờ mong đợi một sự thay đổi ngược lại như vậy.
Cố Khinh Nhiễm nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không muốn nói với Mộ Thiển về việc cô bị trúng độc vì sợ cô bị bóng đè và áp lực tâm lý.
“Đi từng bước một, hợp lý hơn.
Dù sao cũng chỉ có thể xem số phận của mình, nhưng hiện tại, cần phải bảo vệ thật tốt Trần Tương.
Cách duy nhất chính là đưa cô ấy cao chạy xa bay.”
Mộ Thiển thở dài một tiếng, bất lực đến cùng cực.
“Tiểu Bảo cùng Nghiên Nghiên thì sao?”
Cố Khinh Nhiễm hỏi trúng vấn đề quan trọng nhất.
Hai đứa bé đi hay ở là vấn đề mà Mộ Thiển lo lắng nhất, đến giờ cô vẫn không biết phải làm sao.
Ban đầu, cô phí hết tâm tư để giành được quyền nuôi hai con từ Mặc gia, vốn nghĩ mình có thể đưa hai con về sống yên ổn, cho chúng cuộc sống và mọi thứ tốt nhất.
Đầy tự tin, cô nghĩ rằng chỉ cần có tiền trong tay, cô có thể giải quyết hết mọi vấn đề và những lo lắng.
Nhưng bây giờ vấn đề ngay tại trước mặt, khiến cô bối rối.
“Em không biết, không có người tin cậy, không có nơi an toàn.
Ngoại trừ ở lại bên cạnh em thì còn có thể làm gì?”
Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, Mộ Thiển cảm thấy hoàn toàn vớ vẩn.
Nếu không còn lựa chọn nào khác, cô thực sự không muốn giữ bọn trẻ bên mình.
May mà còn có Dật Phong cùng Chanh Tử, nếu không bây giờ cô thật sự muốn khóc.
Cố Khinh Nhiễm thở dài, cảm thấy những điều mà Mộ Thiển đang nghĩ tới không phải là không có lý.
“Việc quan trọng nhất bây giờ chính là chúng ta phải tìm hiểu về kế hoạch của ông nội, chỉ khi biết được ông ấy định làm gì thì mới có thể suy ra được những âm mưu và toan tính của ông ấy.”
“Anh cảm thấy ông ấy sẽ đem mọi chuyện nói cho anh sao? Em thấy rằng ông ta đang lợi dụng anh để tới khống chế em.”
Phải nói rằng, giác quan thứ sáu của Mộ Thiển vô cùng nhạy bén.
Cố lão gia đang lợi dụng Cố Khinh Nhiễm để kiểm soát cô.
Cô vừa nói như vậy, Cố Khinh Nhiễm liền đỏ mặt tía tai, hồi lâu không nói được gì.
“Mẹ nó!”
Cố Khinh Nhiễm chửi thề một câu, bàn tay nắm chặt thành quyền, anh ta đấm vào bàn.
Thật vất vả nghĩ mọi mưu kế mới có thể cùng với Trần Tương ở chung một chỗ, bây giờ lại bắt buộc phải chia xa.
“Không được, anh phải về gặp Trần Tương trước.
Những chuyện khác sau hẵng nói, bây giờ anh không muốn nghĩ đến những chuyện tồi tệ nữa.”
Cố Khinh Nhiễm trốn tránh thực tế, không muốn suy nghĩ đến tình huống hiện tại.
Anh ta chỉ muốn đắm chìm trong tình yêu dịu dàng của Trần Tương, cảm nhận những khoảng khắc tình yêu tuyệt vời nhất sau sáu năm chờ đợi dài đằng đẵng.
Anh ta rời đi.
Mộ Thiển ngồi trong quán café hồi lâu, suy nghĩ miên man.
Buổi tối, cô tìm chút đồ ăn ở cạnh đó, sau đó mua đồ đi đến bệnh viện thăm Mộ Điềm Tư.
Đầu của Mặc Tử Hàng bị thương, cô phải đi qua xem một chút.
Mang đồ đến bệnh viện, cô ngạc nhiên khi thấy Mộ Ngạn Minh cùng Mặc Cảnh Thâm đang ở đó.
Nhìn qua cửa phòng, cô thấy Mộ Ngạn Minh, Mặc Cảnh Thâm cùng Mộ Điềm Tư ba người họ đang nói chuyện rất vui vẻ.
Mộ Thiển có chút nghi hoặc.
Rõ ràng, Mộ Điềm Tư cùng Mộ Ngạn Minh đều nói với cô rằng Mặc Cảnh Thâm là một kẻ cặn bã.
Làm sao bây giờ mối quan hệ của họ lại tốt như vậy?
Cô đứng ở trước cửa một hồi.
Người trong phòng tựa hồ cảm nhận được điều gì đó.
Khi Mặc Cảnh Thâm quay đầu lại, anh bắt gặp ánh mắt của Mộ Thiển.
Cô lúng túng cúi đầu, mở cửa bước vào.
“Thiển Thiển, sao em lại ở đây?”
Mộ Ngạn Minh theo bản năng nhìn Mặc Cảnh Thâm một cái, đi tới trước mặt Mộ Thiển, lấy thực phẩm cùng sữa ở trong tay cô, “Hôm nay đi làm về có mệt không?”
“Mộ Thiển, em công việc bận rộn như vậy, không cần thường xuyên tới lui đâu.”
Mộ Điềm Tư cũng nói một câu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...