“Nói dễ hiểu hơn, chính là sắp phải chết.”
“Chết? Không thể nào, không thể nào!”
Nước mắt nhộn nhạo trong hốc mắt của Kiều Vi rồi trào ra, cứ thể rơi xuống lồng ngực của người đàn ông: “Tại sao lại chết được?”
Nghe thấy tin này, trái tim Kiều Vi đau như bị dao cắt, không thể chấp nhận hiện thực tàn khốc.
Nếu là người khác thì còn có thể là nói láo, nhưng Đông Côn sẽ không nói láo, bởi vì người đứng ở địa vị như hắn ta rất khinh thường việc nói dối.
Thảo nào…
Thảo nào Mặc Cảnh Thâm lại giao quyền nuôi dưỡng hai đứa bé cho Mộ Thiển, thảo nào anh ấy bị đuổi khỏi tập đoàn Mặc Thị cũng không có bất cứ hành động nào.
Thì ra là vì anh ấy không còn sống được bao lâu nữa sao?
Mặc dù không ngừng tự nhủ là Đông Côn đang nói láo, nhưng Kiều Vi vẫn còn chưa thể tiếp nhận hiện thực tàn khốc này.
“Anh Đông, anh…anh gạt em đúng không? Anh gạt em đúng không?”
Kiều Vi khác hai tay lên vai người đàn ông, không ngừng lắc đầu, cũng không thể tin được.
Người phụ nữ mới vừa rồi còn mây mưa với hắn ta, cùng hưởng cá nước thân mật với hắn ta, nhưng bây giờ lại nằm trong ngực hắn ta khóc thút thít vì một người đàn ông khác.
Trong chớp mắt ấy, tất cả sự dịu dàng đều biến mất không còn hình bóng.
Bàn tay Đông Côn bóp lấy cằm của Kiều Vi, dùng khá nhiều sức, ngay cả khuôn mặt cũng trở nên dữ tợn hơn mấy phần: “Kiều Vi, mặc dù Đông Côn này yêu cô, nhưng tôi cũng đã cảnh cáo cô rất nhiều lần rồi.
Nếu nằm trong ngực của tôi, không được thút thít vì người đàn ông khác.
Cô quên rồi sao? Hửm?”
“Đau..
đau, a… anh Đông, em sai rồi, anh Đông… hức hức…em sai rồi.”
Đột nhiên bị người khác bóp nghẹt cuống họng, Kiều Vi không hô hấp được, sắc mặt dần dần đỏ lên.
Mặc dù biết Đông Côn có tính tình riêng, mà Kiều Vi cũng đã hiểu rõ tính cách của Đông Côn, nhưng hôm nay cô ta quá bất ngờ vì chuyện của Mặc Cảnh Thâm nên mới không thể khống chế tâm trạng.
Không ngờ Đông Côn lại tức giận như vậy.
Đã nhiều năm nay Kiều Vi chưa từng nhìn thấy dáng vẻ phẫn nộ kinh khủng này.
Cô tay đưa tay nắm lấy tay của Đông Côn, cầu xin tha thứ.
Thấy người phụ nữ mình yêu khóc lóc thảm thương như thế, Đông Côn cũng không đành lòng, cuối cùng vẫn buông lỏng tay ra.
Trong giây phút ôm Kiều Vi vào lòng, tất cả sự dữ tợn trên mặt hắn ta cũng biến mất không còn hình bóng.
“Nhớ kỹ lời tôi nói, chỉ cần em không làm trái tôi, ngoan ngoãn đi theo thôi, tôi sẽ không bạc đãi em đâu.”
Bàn tay hắn ta vuốt ve gương mặt của Kiều Vi, nhắm mắt lại.
Mặc dù giọng điệu rất dịu dàng, nhưng sắc mặt vừa nãy thật sự quá đáng sợ, thành ra Kiều Vi vẫn có chút sợ hãi.
Cơ thể co ro, hai tay nắm chặt, cúi đầu nơm nớp lo sợ.
Đông Côn ôm Kiều Vi vào lòng, tiếp tục dỗ dành: “Ngoan, đừng khóc, lại đây để tôi thương, tôi thương…”
Ở trước mặt người phụ nữ quyến rũ này, Đông Côn mãi mãi không cảm thấy ăn no, luôn luôn tham lam cơ thể của cô ta, mê luyến mùi hương và hơi thở của cô ta, khiến hắn ta mê muội, trầm luân.
…
Sau khi tan tầm, Mộ Thiển đón hai đứa bé về nhà, đã nhìn thấy Kiều Vi đứng trước cửa khu chung cư.
“Mẹ ơi, sao dì ấy lại đến đây?”
Nghiên Nghiên không thích Kiều Vi, vừa nhìn thấy Kiều Vi đã không vui rồi.
Tiểu Bảo lườm Nghiên Nghiên một cái rồi quay sang nói với Mộ Thiển: “Mẹ, con với Nghiên Nghiên lên nhà trước nha.”
“Đi đi.”
Mộ Thiển khẽ gật đầu, cảm thấy Tiểu Bảo thật hiểu chuyện.
Nghiên Nghiên không vui, nhưng cuối cùng vẫn bị Tiểu Bảo cứng rắn dắt vào sảnh, đi thang máy lên lầu.
Mộ Thiển trông thấy Kiều Vi, thật sự rất không muốn để ý đến cô ta.
“Cô còn tới đây làm gì? Hôm qua đánh cô một lần rồi còn chưa đủ sao?”
Mộ Thiển lạnh lùng trào phúng.
Kiều Vi đi đến trước mặt Mộ Thiển, trừng mắt nhìn thẳng vào cô.
Môi đỏ chót nhếch lên, nhưng cuối cùng vẫn không ức chế được mà đôi môi khẽ run rẩy.
Dáng vẻ này khiến Mộ Thiển không hiểu nổi, không biết có chuyện gì.
“Cô…”
“Tôi hỏi cô, chuyện Mặc Cảnh Thâm sắp chết là thật sao?
Sau khi trở về từ chỗ của Đông Côn, Kiều Vi vẫn luôn đứng ở cửa khu chung cư chờ Mộ Thiển, bởi vì hiện giờ Mộ Thiển là người có thể tiếp xúc gần nhất với Mặc Cảnh Thâm.
Chỉ có cô mới biết được tình trạng hiện giờ của Mặc Cảnh Thâm.
“Tôi không biết.”
Mộ Thiển lắc đầu, biểu thị là mình không biết.
Cô thật sự không biết, bởi vì hiện giờ cô chẳng có chút ký ức nào về Mặc Cảnh Thâm.
Nhưng chỉ vẻn vẹn có hai ngày, đi đâu cô cũng cảm thấy có hình bóng của Mặc Cảnh Thâm.
Bất kể là cô làm chuyện gì, đều có người không ngừng nhắc đến cái tên Mặc Cảnh Thâm với cô, quả thực làm cô sắp sụp đổ luôn rồi.
“Cô không biết? Ha ha ha…”
Kiều Vi cười, đôi mắt quyến rũ nhộn nhạo sóng, cười đến nỗi có chút đau khổ: “Mặc Cảnh Thâm yêu cô như vậy, cho dù là trước kia hay bây giờ, anh ấy đều tình nguyện nỗ lực tất cả vì cô.
Bất cứ chuyện gì anh ấy cũng không giấu diếm cô, bây giờ cô lại nói là không biết tình hình của anh ấy?”
Yêu cô sao?
Sắc mặt Mộ Thiển trở nên nghiêm túc, luôn cảm thấy lời Kiều Vi nói có chút giả dối.
Bạc Dạ từng nói Mặc Cảnh Thâm là một người đàn ông chuyên bắt cá hai tay, thường xuyên lưu luyến trong tình yêu trai gái.
Làm sao anh ta có thể thật lòng yêu một người phụ nữ được?
“Kiều Vi, tôi nhắc lại một lần nữa, tôi thật sự không biết tình hình của Mặc Cảnh Thâm.
Cho dù anh ta có thích tôi, tôi cũng chướng mắt loại đàn ông cặn bã như thế.
Vậy nên làm phiền cô sau này đừng đến hỏi tôi chuyện liên quan đến Mặc Cảnh Thâm nữa.
Tôi không muốn nghe, cô hiểu chưa?”
Mộ Thiển thật sự rất tức giận, chỉ chuyện mất trí nhớ thôi đã đủ làm cô đau đầu rồi, Kiều Vi lại hết lần này đến lần khác không chịu buông tha cho cô, khiến cô thật sự rất phiền lòng.
“Tên cặn bã? Mộ Thiển, cô đúng là người đàn bà không có lương tâm.
Đừng nói với tôi là bây giờ Mặc Cảnh Thâm sắp chết nên cô muốn xóa sạch quan hệ với Mặc Cảnh Thâm, sau đó ở chung với Bạc Dạ, đồng thời còn tuyên bố hôn ước giữa hai người ra ngoài nhé? Mộ Thiển, cô đúng là người phụ nữ không biết xấu hổ nhất mà tôi từng gặp đấy!”
Kiều Vi nghiến răng nghiến lợi, tay siết chặt túi xách cầm tay, căm hận nói.
“Vậy hả, thế thì tôi phải phá vỡ tam quan đi mất.”
Mộ Thiển khịt mũi khinh thường: “Nếu cô nói xong thì có thể đi rồi đấy.”
“Ha ha ha.”
Kiều Vi không những không giận mà còn bật cười, đưa tay vuốt sợi tóc trên trán bị gió thổi loạn rồi nói: “Mộ Thiển, mặc kệ Mặc Cảnh Thâm đang thế nào, nhưng nhất định tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu.”
Cô ta tiến lên một bước tới gần Mộ Thiển, nhỏ giọng nói thầm vào tai cô: “Trên đời này, có cô thì không có tôi, có tôi, không có cô!”
Từng chữ, từng chữ như thoát ra từ hàm răng nghiến chặt.
Nhưng Mộ Thiển cũng không bị cô ta dọa sợ, chỉ châm chọc nói: “Thật sao? Vậy tôi sẽ rửa mắt chờ xem.
Còn nữa, đừng làm mấy thủ đoạn ngây thơ nông cạn như chuyện cô tùy tiện tìm mấy người đến cửa công ty tôi, bịa đặt trong mỹ phẩm của công ty tôi có chứa vật chất độc hại nữa.
Quá thấp kém!”
Cô nói xong, thu hồi ánh mắt, đi thẳng vào thang máy trong sảnh.
Kiều Vi đứng tại chỗ cũng không quay đầu lại, chỉ hít sâu một hơi, nhắm đôi mắt lại sau đó cao ngạo ngẩng đầu, rời khỏi khu chung cư.
Ngày hôm sau, ánh nắng tươi sáng, trời trong gió nhẹ.
Mộ Thiển vừa dọn vali cho hai đứa bé, vừa dặn dò Dật Phong và Chanh Tử: “Lần này hai đứa bé ra nước ngoài, hai người nhất định phải bảo vệ an toàn cho hai đứa nó thật tốt, hiểu chưa?”
Vấn đề cô lo lắng nhất vẫn là sự an toàn của hai đứa bé, nhưng hoạt động do trường học tổ chức lại không thể không đi, không có lý do từ chối..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...