- -----
Chương 1236: Thân phận ngạc nhiên của ba người (2).
“Bà ta...!sao lại lợi hại như vậy?”
Mộ Thiển không nhịn được hít một hơi, lần đầu tiên cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé và bất tài.
Lúc đầu cô cảm thấy mình cả đời này đều không muốn làm con gái của Thượng Quan Uyển Nhi, thậm chí có chút hận bà ta.
Bây giờ vất những quan hệ đó sang một bên, chỉ nói riêng về năng lực của Thượng Quan Uyển Nhi, thật sự không thể xem thường được, có thể xem bà ta là người tuyệt vời nhất trong số những người tuyệt vời.
Không hổ là con gái của Thượng Quan Uyển Nhi, quả thật rất lợi hại.
Có điều...
“Hoằng Uyên là cái gì? Sao trước kia em lại chưa từng được nghe về Hoằng Uyên này vậy?”
Mộ Thiển nghi hoặc nhìn Mặc Cảnh Thâm, mong chờ anh có thể cho mình một đáp án.
Câu hỏi của cô, cũng là vấn đề mà Mặc Cảnh Thâm muốn biết.
Ông cụ Mặc trước khi chết có đưa cho anh một miếng ngọc bích màu đen, khi ngâm nó vào trong nước nóng thì sẽ lập tức chuyển sang màu xanh đậm.
Mà hai chữ xuất hiện trên miếng ngọc bích chính là...!Hoằng Uyên.
Cho nên, rốt cuộc Hoằng Uyên là cái gì?
Lúc trước Mặc Cảnh Thâm để James đi đều tra, nhưng khi điều tra đến cuối cùng thì phát hiện thân phận của Hoằng Uyên rất đặc biệt.
Lúc đó anh không có nhiều thời gian, vì không muốn gây ra nhiều phiền phức cho Mộ Thiển, cho nên anh không điều tra nữa.
Nhưng trước khi đến Ẩn tộc, anh vẫn cử người đi điều tra mọi chuyện liên quan đến Hoằng Uyên.
“Trước mắt, anh cũng không biết.”
Mặc Cảnh Thâm cũng âm thâm nuôi dưỡng thế lực của riêng mình, mặc dù đã có năng lực kinh người, nhưng Mặc Cảnh Thâm không ngờ anh vẫn còn kém Thượng Quan Uyển Nhi nhiều như vậy.
Mặc dù anh biết Thượng Quan Uyển Nhi được như ngày hôm nay đều nhờ vào công lao của Mặc Vân Kính, nhưng cho dù thế nào, Thượng Quan Uyển Nhi vẫn cảm giác được thực lực, nếu không cũng sẽ không thể kết hôn với Mặc Vân Kính.
“Không biết?”
Mộ Thiển càng không thể bình tĩnh được.
Trong lòng Mộ Thiển, Mặc Cảnh Thâm đã vô cùng lợi hại rồi.
Nhưng bây giờ đến cả Mặc Cảnh Thâm cũng không biết là tình huống thế nào, vậy thì cô càng thêm ngạc nhiên hơn.
“Chính xác mà nói, anh vẫn chưa tìm hiểu chi tiết về Hoằng Uyên, và ai là người đứng sau Hoằng Uyên.”
“Anh cũng không biết?”
Trong lòng Mộ Thiển càng chấn động hơn, nếu như đến cả Mặc Cảnh Thâm cũng không biết Hoằng Uyên là cấp độ gì, huống chi là điều tra đến thế lực thần bí phía sau Thượng Quan Uyển Nhi, vậy sao cô có thể là đối thủ của bọn họ chứ?
Mộ Thiển mang theo sự hoài nghi cầm trang hồ sơ cuối cùng của Mặc Vân Kính.
“Mặc Vân Kính, nam, năm mươi tám tuổi, người Việt Nam.
Ba mẹ đều mất sau khi sinh, được ông cụ Mặc đưa về nhà họ Mặc nuôi dưỡng.
Bề ngoài là người thành thật trung hậu, không tranh không cướp, nhưng thật ra cũng âm thầm nuôi dưỡng thế lực.
Tình hình cụ thể...!không rõ?”
Mộ Thiển nhíu mày, nâng mắt nhìn Mặc Cảnh Thâm: “Không rõ là ý gì, ông ta còn lợi hại hơn Thượng Quan Uyển Nhi sao?”
Vốn dĩ Mộ Thiển rất ghét người nhà Thượng Quan, có chút chùn chân: “Em...!em muốn về nhà.”
Cô thật sự muốn về nhà.
Con mẹ nó, đây là cái gì chứ?
Lấy trứng chọi đá cũng không nói cô?
Mộ Thiển thậm chí còn có chút hối hận vì lúc đầu khi ở nhà đã bắn Mặc Vân Kính một phát.
May mà cô vẫn có giá trị lợi dụng, nếu không có phải hai vợ chồng bọn họ có giết cô trong mấy phút đồng hồ không?
Nghe thấy Mộ Thiển nói như vậy, Mặc Cảnh Thâm giơ tay vút mũi, bị cô làm cho buồn cười: “Lên thuyền cướp rồi mà còn muốn thoát thân, không dễ như vậy đâu.”
“Mặc Cảnh Thâm, sao anh không nói cho em sớm hơn chứ?”
Cô than một tiếng, ném mấy tờ giấy mỏng lên trên bàn, dựa vào ghế sô pha, tay ôm mặt, thỉnh thoảng liết nhìn những tài liệu trên bàn qua kẽ tay càng khiến tâm trạng của cô trở lên trầm trọng hơn.
“Có nói cũng không thể thay đổi bất kỳ vấn đề gì cả, cuối cùng vẫn phải đối mặt với hiện thực thôi.”
Anh cầm ba phần tài liệu trên bàn lên, tùy ý quét qua, cầm bật lửa đốt.
Ngọn lửa nhỏ càng lúc càng bùng cháy mạnh mẽ, một làn khói nhẹ bốc lên.
Mặc Cảnh Thâm cầm một góc tờ giấy A4, nghiêng nhẹ cho đến khí nó cháy hết thì vất vào gạt tàn.
Nhìn mấy tờ giấy biến thành tro trong gật tàn, Mộ Thiển càng cảm thấy bất an.
Sau khi suy nghĩ một lúc, cô mới nói: “Thâm, em cảm thấy...!chúng ta vẫn nên ở lại đây.
Dù sao cho dù có làm tộc trưởng Ẩn tộc cũng không có gì không tốt cả.
Ăn ngon uống say, tận hưởng vinh hoa phú quý, anh nói có đúng không?”
Cô thật sự không còn biện pháp nào nữa.
Đối mặt với đối thủ mạnh mẽ như vậy, tiếp tục vùng vẫy chỉ là sự phản kháng dũng cảm mà thôi.
N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.
com"
Cô ủ rũ gục đầu xuống, bị buộc phải lựa chọn.
Lựa chọn hy sinh bản thân mình, thành toàn cho Mặc Cảnh Thâm và Bạc Dạ, để bọn họ bình an rời khỏi Ẩn tộc.
“Cô nhóc ngốc.”
Mặc Cảnh Thâm giơ tay bóp gương mặt trắng bóc tràn đầy collagen của cô, nhẹ nhàng nói: “Gặp chuyện cũng không phải ủ rũ như vậy, chuyện lớn thế nào cũng có anh gánh cho, em lo lắng cái gì chứ.”
“Nói thì nói như vậy.
Nhưng mà...!Ai...”
Mộ Thiển biết Mặc Cảnh Thâm đang an ủi cô, nhưng cô vẫn vô cùng cảm động.
Cô mở rộng hai tay ôm anh, dụi đầu vào lồng ngực anh, giống như một con thú cưng đang làm nũng vậy, dính người mà lại đáng yêu.
“Không có nhưng mà.
Anh nói lại lần nữa, có Mặc Cảnh Thâm anh ở đây, vĩnh viễn sẽ không để em ở lại Ẩn tộc một mình đâu.”
Nếu như đến cả chút bản linh này mà anh cũng không có, vậy anh hoàn toàn không có tư cách đứng bên cạnh Mộ Thiển.
“Ờ.”
Mộ Thiển qua loa đáp lại một tiếng, có lẽ không tin Mặc Cảnh Thâm, lại cảm thấy đàn ông thích thể diện, cho nên không muốn vô tình vạch trần trước mặt anh.
Cô lại hỏi: “Vậy bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?”
“Tương kế tựu kế.”
“Tương kế tựu kế?”
“Chỉ có như thế, mới có thể giải quyết được vấn đề cốt lõi này.
Thượng Quan Phượng Mẫn đã lớn tuổi rồi, không còn nhiều thời gian nữa.
Mà bây giờ Ẩn tộc đang loạn trong giặc ngoài, nếu Thượng Quan Phượng Mẫn thật sự chết thì hoàng thất nước C sẽ bắt đầu ra tay với Ẩn tộc.
Cho dù là Thượng Quan Uyển Nhi hay là chúng ta, đều không có lối thoát.”
Dù sao bây giờ thân phận của Mộ Thiển chính là thiếu chủ người kế thừa chức vị tộc trưởng trong tương lại.
“Mặc dù nói rất có đạo lý.
Vậy sao khi chúng ta đồng ý không phải em sẽ trở thành tộc trưởng Ẩn tộc sao? Đến lúc đó em sẽ thoát thân thế nào?”
Điều Mộ Thiển lo lắng nhất chính là mình không thể rời khỏi Ẩn tộc.
“Chuyện phía sau anh tự có sắp xếp, ngày mai em đi gặp Thượng Quan Phượng Mẫn, làm theo sắp xếp của bà ta.”
“Được thôi.”
Không còn bất kỳ lựa chọn nào khác, Mộ Thiển ngoại trừ nghe theo Mặc Cảnh Thâm, trong lòng cũng không có bất kỳ cách nghĩ và dự định nào cả.
“Boss.
Boss.
Bà chủ?”
Đúng lúc bày, dưới tầng vang lên tiếng của Hàn Đống.
“Em nằm ở đây một chút đi, anh xuống dưới xem sao.”
Mặc Cảnh Thâm vỗ vai Mộ Thiển, đứng dậy đi xuống, đóng cửa phòng ngủ lại.
Xuống tầng, Hàn Đống vô thức nâng mắt ngước nhìn tầng hai, thấy Mộ Thiển không xuống cùng, liền ra hiệu cho Mặc Cảnh Thâm.
Hai người đi ra khỏi phòng khách Thanh Phong Các, đi đến tòa nhà phụ nơi ở của Hàn Đống.
Trong phòng khách của tòa nhà phụ, Hàn Đống đưa cho Mặc Cảnh Thâm một bức thư: “Boss, người của chúng ta đã tìm ra được tuyến đường của mật đạo Ẩn tộc, cũng tìm được nơi giam cầm Bạc Dạ rồi.
Nhưng...!không thấy Nghê San San đâu cả.”
Mặc dù Nghê San San có thù với Mộ Thiển, người đó có sống hay chết cũng không có gì phải quan tâm, nhưng chính vì cô ta có gương mặt giống với Mộ Thiển, mới là một phiền phức.
Đương nhiên, thứ nào cũng đều có lợi và hại.
Mặc dù cô ta là một phiền phức, nhưng cũng là một vương bài.
“Toàn lực điều tra tung tích của cô ta.”
Mặc Cảnh Thâm vừa nói, vừa mở bức thư Hàn Đống đưa cho anh.
“Vâng, tôi đã cử người đi tra rồi.”
Hàn Đống đáp lại một tiếng, sau đó nói: “Bạc Dạ đang bị nhốt ở thủy lao, người của chúng ta muốn mang anh ta ra ngoài thì bị anh ta từ chối.
Anh ta nói bây giờ mà ra ngoài sẽ dễ đánh rắn động cỏ, nên bảo tôi đưa phong thư này cho anh trước.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...