Anh ta đang khiêu khích ly gián.
Mặc dù là khiêu khích ly gián, nhưng lời nói rất đúng.
Mộ Thiển hít một hơi sâu, cô gắng bình tĩnh lại cảm xúc, cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu.
Chỉ cảm thấy cuộc đời giống như một trò cười.
Bởi vì cô là con gái của Thượng Quan Uyển Nhi, cho nên phải chịu đựng những tổn thương vô cớ, liên lụy đến bao nhiêu người.
Bây giờ cô còn không biết mình nên hận Thượng Quan Đông Thành hay là Thượng Quan Uyển Nhi.
“Cho nên, ngày mà Thâm bị bắn, cũng là do hai người hợp tác?”
Mộ Thiển lại hỏi.
Thật ra, cho dù Mộ Thiển không hỏi, trong lòng Mặc Cảnh Thâm cũng đã rõ ràng mọi chuyện.
Chỉ là vì mối quan hệ giữa Mộ Thiển và Thượng Quan Uyển Nhi, nên anh không nhẫn tâm nói sự thật cho Mộ Thiển mà thôi.
“Chuyện này, cô có thể hỏi Cảnh Thâm.”
Thượng Quan Đông Thành chỉ Mặc Cảnh Thâm.
Mộ Thiển quay đầu nhìn Mặc Cảnh Thâm: “Đúng không?”
“Thiển, em...”
“Đủ rồi.
Tại sao chuyện gì anh cũng đều giấu em vậy?” N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.
com"
Mộ Thiển tức giận đập bàn, đứng dậy trực tiếp chạy ra ngoài, đóng sầm cửa lại.
Không phải cô đang tức giận với Mặc Cảnh Thâm, mà là cô cảm thấy mình không có mặt mũi để đối mặt với Mặc Cảnh Thâm, trong lòng rất áy náy.
Lúc đầu, Mặc Cảnh Thâm cũng không biết chuyện này, nhưng sau khi điều tra, anh mới biết được sự thật.
Đây mới là nguyên nhân vì sao anh không tiếp nhận máu của Mộ Thiển để trị bệnh.
Rất nhiều chuyện cuối cùng đều phải giải quyết.
Ẩn Tộc, bọn họ nhất định phải đến một chuyến.
Mặc Cảnh Thâm không đuổi theo Mộ Thiển, lấy điện thoại gọi điện cho Hàn Đống, bảo anh ta bảo vệ Mộ Thiển.
Đặt điện thoại xuống, anh lạnh mắt nhìn Thượng Quan Đông Thành.
“Chú rất thông minh.”
Hai chân người đàn ông đan chéo, mười ngón tay đan vào nhau đặt trên bụng, ánh mắt lạnh lùng toát ra hàn quang.
“Nhìn thì có vẻ là chú giúp Thượng Quan Uyển Nhi, nhưng thật ra cuối cùng chú nói sự thật cho Mộ Thiển, chính là vì chú muốn lôi kéo Mộ Thiển đứng cúng một đội với chú.
Luận về mưu kế, chú càng hơn một bậc, ngược lại tôi đánh giá thấp chú rồi.”
Mặc Cảnh Thâm phải thừa nhận rằng ban đầu là do anh đã quá sơ suất.
“Cậu cũng rất thông mình.
Đã sớm đoán ra dụng ý của tôi, nếu không lần đó ở dtt sao cậu không trực tiếp giết chết tôi, mà lại giữ tôi lại đến bây giờ chứ.
Không để tôi chết, đương nhiên nói rõ tôi vẫn còn giá trị với cậu.
Bây giờ, cậu tôi không bàn mà trùng ý, không hợp tác không phải là thiên lý bất dung sao?
“Cảnh Thâm, cậu là người thông minh.
Chắc cậu biết thực lực của Thượng Quan Phượng Mẫn và Thượng Quan Uyển Nhi.
Nếu như tôi và cậu không hợp tác, thì đều sẽ bại trận trước bà ta.”
Thượng Quan Đông Thành giơ tây, cười: “Nhưng, cậu lại là người Mặc Viên tôi...”
Anh ta dừng lại một lúc, tự giễu cười lắc đầu: “Gọi là Mặc Viên mấy chục năm rồi, mà bây giờ còn quên cả tên thật của mình.
Cậu là người mà Thượng Quan Đông Thành tôi khâm phục nhất.
Nếu như tôi đoán không sai, lần cậu trúng đạn đó, cậu đã nghi ngờ Thượng Quan Uyển Nhi, nhưng bởi vì cậu thích Mộ Thiển, bởi vì Thượng Quan Uyển Nhi là mẹ của cô ta, cho nên một mình cậu gánh tất cả.
Tôi nhớ Mặc Cảnh Thâm trong ký ức của tôi là một người độc ác tàn nhẫn, bụng dạ hẹp hòi, bây giờ lại bởi vì tình yêu, lại có thể khoan dung với người đã mấy lần suýt hại chết cậu.
Qủa nhiên, tình yêu mới là điểm yếu lớn nhất của con người.”
Đôi môi Mặc Cảnh Thâm cong lên, cầm rượu trên bàn lên nhấp ngụm.
Không phải là anh không có ý muốn giết Thượng Quan Uyển Nhi, mà khi anh thật sự biết về âm mưu của Thượng Quan Uyển Nhi thì đã quá muộn rồi.
Lúc đó, trùng mẫu trong cơ thể Mộ Thiển đã được kích hoạt, nếu như giết Thượng Quan Uyển Nhi, thì ai sẽ cứu Mộ Thiển?
Cho dù muốn giết được tavm, cũng phải đợi sau khi Mộ Thiển hồi phục mới có thể giết được.
“Cũng như nhau thôi, không phải Cẩm Điềm Điềm cũng là điểm yếu của chú sao?”
Hai người nhìn nhau cười, nâng lý kính nhau.
Mặc Cảnh Thâm uống một ngụm rượu, đặt ly xuống, nói: “Muốn ngồi vào chức vụ tộc trưởng không dễ dàng đây.
Chắc chú biết, hoàng thất nước C đang rục rịch, thèm muốn chức vị tộc trưởng này lâu rồi, xem ra lần này Ẩn Tộc náo nhiệt rồi.”
“Sáng nay mới nhận được tin tức, mấy ngày nữa, vương tử nước C sẽ đến Ẩn Tộc.
Đến lúc đó, Ẩn Tộc sẽ rất náo nhiệt.”
Đây là tin tức mà Hàng Đống nói cho anh khi ở khách sạn sáng nay.
“Đúng vậy, vương tử nước C là kẻ thù lớn nhất của tôi.
Nhưng đó cũng không phải là tin tốt dành cho cậu.
Cậu cũng biết, anh em có quan hệ tốt nhất với vương tử nước C là William.
William và cậu nắm giữ FE, thực lực không thể coi thường.
Hai người các cậu không phải là kẻ thù lớn nhất của nhau sao?”
Thượng Quan Đông Thành cười nói.
“Ồ, đúng không?”
Mặc Cảnh Thâm uống nốt ngụm rượu gạo cuối cùng, mở một chai rượu vang, tự rót cho mình một ly.
||||| Truyện đề cử: Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời |||||
Dường như không quen uống rượu gạo.
“Trước kia là tôi xem nhẹ cậu rồi.
Không ngờ vậy mà cậu lại có một chỗ đứng trong FE.” Thượng Quan Đông Thành thở dài.
Mặc Cảnh Thâm uống một ngụm rượu vang, hỏi: “Chú muốn chức vị tộc trưởng, vậy sao phải muốn đưa Thiển về Ẩn Tộc?”
Cho dù thế lực cảu anh có mạnh, anh cũng không thể biết hết mọi chuyện được.
Hơn nữa, Ẩn Tộc vốn dĩ rất thần bí, người ngoài không dễ tiến vào, anh muốn điều tra bí mật lịch sử của Ẩn Tộc, khó như lên trời vậy.
Thượng Quan Đông Thành nhìn Mặc Cảnh Thâm, hai người nhìn nhau một lúc lâu, đôi lông mày rậm của anh ta nhướng lên, đầu lưỡi chọc vào má, do dự một lúc, nói: “Thôi vậy, nếu đã muốn hợp tác với cậu, thì nói cho cậu cũng không sao cả.
Tôi nghĩ, cậu nhất định có hứng thú với việc làm sao mà Ẩn Tộc có thể có chỗ đứng vững chắc ở trong nước C.
Không phải bởi vì Quốc Vương nước C muốn duy trì hòa bình, mà là bởi vì Quốc Vương nước C cũng bị hạ độc.
Giống như cậu, cũng bị hạ trùng tử, khi bệnh phát thì vô cùng đau đớn.
Chỉ có người thừa kế mới có thể thúc giục trùng mẫu, mới có thể khống chế được trùng tử trong người Quốc Vương.
Vì điều này mà Quốc Vương không dám hành động ngang ngược với Ẩn Tộc.
Người, đều sợ chết.”
Thượng Quan Đông Thành nói một hồi rồi dừng lại, tiếp tục nói: “Giống như trùng tử trong người cậu, Thượng Quan Phượng Mẫn có thể giải quyết được, Nhưng tiền đề là nhất định phải để Mộ Thiển kế thừa chức vị tộc trưởng.
Cái này, chính là nỗi buồn của Ẩn Tộc.”
Anh ta bất lực thở dài, anh ta rất chán ghét với những suy nghĩ lạc hậu của Ẩn Tộc.
“Nếu tôi không đoán sai, chú cũng trúng độc đúng không?” Mặc Cảnh Thâm đoán.
“Qủa nhiên, chuyện gì cũng không thể thoát khỏi mắt cậu.”
Mặc Viên cười chế nhạo, trong nụ cười có chút phiền muội.
“Bao nhiêu năm nay nếu như không có Thượng Quan Miểu, e rằng tôi đã sớm trở thành một cỗ thi thể rồi.
Sở dĩ để Mộ Thiển về Ẩn Tộc, là muốn cô ta kế thừa chức vị tộc trưởng, đến lúc đó Thượng Quan Phượng Mẫn mới truyền bí thuật chữa trùng tử cho cô ta.
Hy vọng duy nhất của tôi đặt trên người Mộ Thiển, bởi vì Thượng Quan Phượng Mẫn hoàn toàn không muốn cho tôi con đường sống.”
“Ha...”
Mặc Cảnh Thâm cười nhạo một tiếng, cầm ly rượu lên im lặng uống, không biết nên nói gì mới tốt.
“Thượng Quan Phượng Mẫn không còn nhiều thời gian nữa, nếu Mộ Thiển không tiếp nhận chức vị tộc trưởng, đợi sau khi Thượng Quan Phượng Mẫn chết, cậu, tôi, Quốc Vương nước C, ai cũng không thể thoát được.
Bà già ích kỷ kia, cả đời đều thống trị Ẩn Tộc, không muốn bất kỳ kẻ nào thèm muốn chức vị tộc trưởng, thậm chí đến vài vị trưởng lão cũng bị hạ độc.”
Thượng Quan Đông Thành nắm chặt ly rượu trong tay, bởi vì tức giận mà đỏ mặt tía tai, gân xanh trên trán nổi lên.
“Không chỉ có chúng ta, đến cả Thượng Quan Tuyết, đợi ngày cô ta kết hôn với vương tử nước C thì cũng sẽ bị hạ độc.
Bởi vì, Thượng Quan Phượng Mẫn sợ sau khi Thượng Quan Tuyết gả vào hoàng thất sẽ phản bội.”
Theo cách nói của Thượng Quan Đông Thành, e rằng mỗi một vị vương phi được gả vào nước C đều sẽ bị hạ độc.
Bởi vì yên ổn của Ẩn Tộc, Thượng Quan Phượng Mẫn thật sự rất độc ác..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...