- -----
Chương 1168: Món quà mà Mộ Nghiên Nghiên tặng cho Bạc Dạ.
“Ừm, nói cũng đúng.”
Mộ Thiển thật sự bất lực: “Vốn dĩ phải là tuổi thơ hồn nhiên ngây thơ, chúng nó học quá nhiều, và cũng bỏ lỡ quá nhiều thứ.”
“Chỉ cần là chúng nó thích, mới là điều tốt nhất.”
“Có lý.”
Nói rồi, Mộ Thiển đột nhiên nhớ ra gì đó, nhìn anh hỏi: “Thật sự anh không đi cùng em với con đến nhà Bạc Dạ sao? Anh có chuyện cần phải xử lý?”
Người đàn ông cười trừ, đưa tay ra ôm lấy eo Mộ Thiển: “Đi lấy bộ độ khác giúp anh đi, người anh đầy mồ hôi, phải đi tắm.”
Còn về câu hỏi của Mộ Thiển, Mặc Cảnh Thâm né tránh không trả lời.
Trong lòng Mộ Thiển hiểu, Mặc Cảnh Thâm không phải là có chuyện cần xử lý, mà là anh muốn cho cô với Bạc Dạ một chút không gian riêng.
Anh biết giữa hai người họ sẽ không xảy ra chuyện gì, cũng không thể xảy ra, nhưng hai người cũng là bạn chí cốt với nhau, sẽ có rất nhiều lời cần nói.
Nếu như có anh ở bên, thì ngược lại sẽ khiến cho bầu không khí thêm khó xử.
“Đúng rồi, anh đã xem USB mà hôm trước Cận Ngôn đưa chưa, bên trong có gì vậy?”
Mấy ngày nay bận rộn, Mộ Thiển cũng quên hỏi luôn.
Ngày hôm đó sau khi về, Mộ Thiển đưa thẳng USB cho Mặc Cảnh Thâm, nhưng lại quên hỏi thăm tình hình.
“Em có thời gian thì tự em xem sẽ tốt hơn.
Hơn nữa…”
Mặc Cảnh Thâm đang nói thì khựng lại, anh vỗ vỗ vai cô, nói: “Tối hôm qua Cận Ngôn đã đi rồi.”
“Hôm qua? Sao lại gấp gáp như vậy?”
“Cậu ấy không muốn chúng ta níu giữ cậu ấy.”
“Cái này… Haizz…”
Mộ Thiển thở dài một hơi, không biết nên nói gì, cô lấy điện thoại định gọi cho Tư Cận Ngôn.
Kết quả vừa mới lấy điện thoại ra thì Mặc Cảnh Thâm nắm tay cô lại, nói: “Không cần gọi nữa đâu, cậu ấy đổi số điện thoại rồi, không liên lạc được.
Nói chính xác là không muốn để cho chúng ta liên lạc.”
“Hiểu rồi.”
Mộ Thiển gật gật đầu, không nói gì nữa.
Sau đó, ba người sắp xếp đồ đạc một lượt, Mộ Thiển lái xe chạy thẳng đến nhà Bạc Dạ.
Mặc dù Mặc Cảnh Thâm nhiều lần nói xe công ty đưa đón, nhưng đều bị Mộ Thiển từ chối rồi.
Mặc dù cô đang mang thai, nhưng cũng đâu phải là không thể lái xe?
Vẫn chưa đến mức khác người như thế.
Một tiếng sau, xe đã chạy đến nhà Bạc Dạ.
Trên đường đi, hai đứa bé sớm đã gọi điện thoại cho Bạc Dạ.
Họ vừa mới chạy xe đến sân của biệt thự thì Bạc Dạ đã đứng sẵn chào đón rồi.
Hai đứa bé xuống xe, chạy lại phía anh ta.
“Chú Bạc, chúc mừng năm mới.”
“Thưa thầy, chào năm mới.”
Hai đứa bé bổ nhào vào lòng Bạc Dạ, ôm chặt lấy anh ta, cười vui cực kì.
“Ừm, được.
Chào năm mới.
Hai cục cưng lại cao lên rồi.”
Bạc Dạ véo má hai đứa bé, vô cùng cưng chiều.
“Cứ vậy mà chạy rồi? Không phải hai đứa có quà chào chú ấy sao?”
Mộ Thiển xuống xe, đi ra cóp xe, nghiêng đầu nói với hai đứa bé.
“À, đúng rồi chú Bạc, con có mang quà đến cho chú nữa đó.”
“Còn con nữa, con cũng đem quà đến cho chú.”
Nghiên Nghiên với Tiểu Bảo buông Bạc Dạ ra, quay người chạy đến cóp xe, mỗi người tự lấy quà của mình rồi chạy lại.
“Có những thứ gì đây?”
Bạc Dạ mặc chiếc áo khoác màu xám, vẫn đẹp trai như trước đây, mặc dù có vài phần lười biếng và tùy ý nhưng khó che cái khí chất cao quý từ khi sinh ra đó.
Hôm nay anh ta đeo cặp kính gọng vàng, đeo dây xích vàng, càng tăng thêm vài phần tà mị, rất mê hoặc lòng người.
“Chú Bạc, quà con tặng chú là một bức tranh sơn dầu.”
Nghiên Nghiên ôm bốn bức tranh sơn dầu, nhưng bốn bức ghép thành một bức tranh sơn dầu hoàn chỉnh: “Lặng lẽ đem về xem nha, con nghĩ nhất định chú sẽ thích.” N hảy hố truyện nhanh nhất tại Nhayho.
com"
“Tranh gì mà thần bí thế?”
Bạc Dạ không nhịn được cười, ngước mắt nhìn Mộ Thiển, dường như đang hỏi cô.
Thế nhưng, Mộ Thiển nhún vai: “Đừng nhìn tôi, tôi cũng không biết.”
“Con lặng lẽ cho chú xem.”
Nghiên Nghiên lấy điện thoại ra, mở một tấm ảnh, nói với Bạc Dạ: “Chú Bạc, đây là… tranh Nghiên Nghiên tặng cho chú.”
Màn hình điện thoại để trước mặt Bạc Dạ, cho dù là Tiểu Bảo nghiêng đầu sát qua cũng không nhìn thấy được rốt cuộc là gì.
Ngược lại là Bạc Dạ, anh ta nhìn thấy bức ảnh trong điện thoại thì nụ cười dần dần biến mất, mà thay vào đó là chút nặng nề, và chút thương cảm.
Tranh sơn dầu là bức tranh Nghiên Nghiên vẽ riêng cho Bạc Dạ, có tên là “Tử Huân Viên”.
Tử Huân Viên là mảnh vườn hoa mà Bạc Dạ mua cho Mộ Thiển, trong đó trồng đầy Tử Huân, hơn nữa người ta có thể chế tác một bức tranh thiên nhiên trong Tử Huân Viên.
Bức tranh lấy hoa làm bối cảnh, trồng trọt mà thành khiến cho Bạc Dạ tiêu tốn biết bao thời gian công sức và tinh thần.
Bức tranh đó là lần đầu tiên bệnh Mộ Thiển tái phát sau khi cô rời khỏi đảo Vô Danh.
Anh ta đưa Mộ Thiển đến nhà ba gian ở dưới quê để nghỉ ngơi điều dưỡng.
Mộ Thiển đội mũ len, choàng khăn quàng cổ ngồi trên ghế, anh ta thì đứng sau Mộ Thiển, đẩy xe lăn giúp cô.
Hai người đứng trong tuyết, ngẩng đầu ngắm tuyết.
Chỉ có điều tranh của Nghiên Nghiên lại là dưới ánh chiều tà, Tử Huân Viên ngập trong ánh nắng, làm cho Tử Huân Viên được mạ thêm một thứ ánh sáng mờ ảo, làm cho mọi thứ càng thêm mỹ lệ và đẹp đẽ hơn.
“Chú Bạc, con biết đây là thứ chú thích nhất.”
Nghiên Nghiên nghiêng đầu nhìn anh ta, khuôn mặt đầy chân thành.
Ngược lại là Mộ Thiển, cô cảm thấy sắc mặt Bạc Dạ không được tốt, liền tới trước hỏi: “Sao thế, có phải Nghiên Nghiên không hiểu chuyện, làm cái gì trêu đùa người ta rồi?”
Nhìn thấy Mộ Thiển đi đến, Bạc Dạ liền xóa tấm ảnh trong điện thoại.
Anh ta vừa mới xóa xong thì Mộ Thiển lấy điện thoại.
Cho nên, Mộ Thiển không nhìn thấy gì cả.
Còn Bạc Dạ thì một tay đón lấy bức tranh sơn dầu, một tay ôm đầu Mộ Nghiên Nghiên, hôn nhẹ lên trán của cô bé: “Cảm ơn con, đây là món quà chú thích nhất.
Quả nhiên là Nghiên Nghiên hiểu chú nhất.”
Cùng với sự hài lòng thì Bạc Dạ càng thấy xúc động hơn.
Anh ta chỉ dẫn Nghiên Nghiên đến Tử Huân Viên có một lần, nhưng không ngờ cô bé này lại nhớ mọi thứ ở Tử Huân Viên.
“Hừ, thầy vẫn chưa xem quà của con tặng thầy nữa đó.”
Tiểu Bảo có chút không vui rồi.
“Xem, xem xem xem, đương nhiên là phải xem rồi.”
Bạc Dạ nhìn sang Tiểu Bảo: “Để thầy xem Tiểu Bảo tặng gì cho thầy đây?”
Quà của Tiểu Bảo khá nặng, nên cậu bé đã kéo đến.
Tiểu Bảo mở thùng ra, chỉ chỉ vào đồ bên trong, nói: “Thầy, đây là người máy mà con làm cho thầy, là người máy đầu tiên của con, có thể không được hoàn hảo, nhưng là chòm sao Xử Nử đó nha.
Bên trong là giọng của con, sẽ hát cho thầy nghe, nhảy cho thầy xem, nói chuyện với thầy, còn có đấm lưng, bưng trà cho thầy nữa đó.
Đương nhiên, đây chỉ là loại bắt chước siêu nhỏ.
Người máy hoàn chỉnh phải đến ngày mai mới gửi cho cho thầy được nha.”
“Tuyệt vậy? Tiểu Bảo thật sự rất giỏi.”
Bạc Dạ khá hài lòng, cảm thấy hai đứa trẻ này không uổng công cưng chiều rồi.
“Đi thôi, vào bên trong ngồi, ở bên ngoài lạnh.”
Bạc Dạ nhận lấy món quà, đưa cho người giúp việc, sau đó hai tay dắt hai đứa trẻ hai bên, rồi vào phòng khách cùng Mộ Thiển.
Nói chuyện một lát thì hai đứa bé chạy lên lầu vào phòng làm việc của Bạc Dạ, trong phòng làm việc có rất nhiều đồ chơi mới mẻ kì lạ, thu hút sự yêu thích của hai đứa trẻ.
Trong chốc lát, phòng khách chỉ còn lại hai người là Mộ Thiển và Bạc Dạ.
Mộ Thiển bưng ly trà trước mặt lên, hỏi: “Thế nào, gần đây anh sống có tốt không?”
“Ừm, mọi thứ vẫn vậy, rất tốt.”
Bạc Dạ gật gật đầu: “Sao một mình em đến vậy, Mặc Cảnh Thâm đâu?”
“Anh ấy có chuyện cần phải xử lý, không có thời gian đi với tôi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...