Mặc Thanh Phong Em Nhớ Anh Rồi


Hôm nay Mặc Thanh Phong lên cong ty cũng không thể nào tập trung vào công việc được.

Trong đầu toàn hình bóng của 'ai đó' , lúc 'ai đó' bị trêu cho khóc, lúc ngủ, lúc cầu xin anh ở lại, lúc ngại ngùng, lúc tung tăng trong sân nhà anh.

Ừm...!Cũng đáng yêu đó!
Thư kí Tiêu ngớ ngẩn nhìn anh.

Sếp nay sao vậy nè? Ngớ nga ngớ ngẩn.

Chẳng giống thường ngày.

Ôi chết! hay ca ca ấy phát hiện Tiêu Huynh add nick weibo của ca cho bạn nhỏ Ngô rồi! Xong đời rồi!
Anh ta rụt rè đi đến bên bàn làm việc của anh:
- Sế..Sếp tổng!
Anh giật mình nhìn anh ta:
- Hả? Cái gì cơ?
Thư kí đưa tài liệu cho anh:
- Bảng thống kê của công trình bên Hồng Hưng ạ! Họ nói chỉ cần hai hôm nữa bắt đầu chồng nóc rồi đưa vào phần hoàn thiện khách sạn năm sao cạnh bờ biển ạ!
Rồi Tiêu Huynh lại lật sang tập tài liệu khác, lôi ra một tấm thiệp:
- Còn đây là của khu chợ mới ở vùng nông thôn bên phía ngoại ô\, đã vào hoàn thiện và mời anh đi dự tiếc khai mạc vào cuối tháng!
Anh xem qua rồi gật gù:
- Biết rồi! Biết rồi! Nói nhiều quá! Thông báo lịch hôm nay xem nào?
Hai tay thư kí chắp vào nhau, mồ hôi ròng ròng:
- Bà Mặc....Bà Mặc....
- Không đi!
Thứ kí khóc lóc, thiếu bước quỳ xuống van xin:
- Ối anh ơi\, em lạy anh! Anh không đi là em chết mất đó! Bà ép em phải mang anh đi đến đó bằng mọi cách.
- Kệ mày! Tao không đi!
Anh vất tập tài liệu gác chân lên bàn:
- Xem mắt xem mắt\, anh mày có phải lợn đâu mà thích phối giống với ai cũng được.


Mày đi đi mày!
- Ê ê\, bậy nha\, bà mà biết bà thiến cả em với anh đó!
- Biết thế,biết thế, biến ra ngoài đi! Thân làm tổng giám đốc mà mấy nay rảnh ghê, toàn bị ép đi coi mắt!
Anh day day thái dương.

Nam nhi đại trượng phu, không có vợ người đời mới nể.

Hai tay ôm mười em cho sướng, tại sao lại cứ phải dính mãi trong một người làm gì? Quá ràng buộc.
Tiêu Huynh bất lực, làm cho tổng giám đóc cao cao tại thương đến nay đã 5 năm rồi, từ khi anh tiếp quản công ty khi anh mới 22 nay đã 27 tuổi, cậu vẫn một mực trung thành, cậu kém anh 2 tuổi, là một cậu trai trẻ đầy nhiệt huyết và tài năng, cậu luôn cố gắng, lấy ngày hôm qua để cải thiện bản thân, chính vì vậy mà anh giữ cậu suốt 5 năm liền mà không thay trợ lí mới.
----------------------
Cô ở nhà mơ mơ màng màng lướt qua lướt lại weibo của anh.

Đúng là con người nhạt nhẽo, cả có trạng thái gì cả.

Hôm qua cô đã lên quá nhiều lần nên đã làm thân được với Tiêu Huynh.

Lòng tự nhủ sẽ khiến weibo của anh toàn ảnh của Ngô Hà nhi cô.
Cô thay quần áo, hẹn bạn thân đi ăn trưa.
- San San\, cậu tan làm chưa?
- Sao?
- Đi dùng bữa không?
- Đi!
Cô đang định mở cửa thì thấy tin nhắn hiện lên " Nhi Nhi, sao nay em nghỉ vậy?"
Thì ra là Giang Mai, cô vừa trả lời tin nhắn vừa xuống nhà: " Nay em có chút mệt nên xin nghỉ ạ.

Chị nghỉ trưa rồi hả?"
" Em tiện nghe điện không?"
Cô không chần chừ mà bấm vào nút gọi.

Giạng Giang Mai vang lên:
- Bé ơi\, nay chị thấy Mặc tổng đi cùng con bé nào nhìn tây lắm.

Em chưa cua nổi anh ấy thì anh ấy có bồ rồi cưng ạ!
Cô bàng hoàng, con mẹ anh.

Hôm qua anh chiếm tiện nghi của tôi nay anh dám đi cùng con khác.
- Anh ta đi cùng con khác á?
- Đúng rồi! Xinh lắm luôn! Hẹn anh ta đi ăn cơm hay sao ấy! Ăn ở nhà hàng Y đó!
- Em biết rồi!
Cô đi ra cổng thấy chiếc xe oto Toyota trắng quen thuộc, cô mỉm cười tới gõ cửa xe:
- Lộ Trương\, Lộ Trương!
Cửa xe mở xuống, bên trong một chàng trai thò đầu ra:
- Hello bé yêu\, nay San bận nói anh qua đem em đi lấp đầy bụng!
Cô mở cửa ghế phụ bước vào:
- Anh cho em đi ăn gì nào?
- Đi shopping trước đi! Sắp sang đông rồi\, anh mua cho em và San San chút quần áo! Rồi chúng ta ăn chút gì đó ở trung tâm thương mại luôn
Cô gật tù.

Tin nhắn điện thoại vang lên.
San San yêu dấu: " Chúc đôi uyên ương hẹn hò vui vẻ! Love u~"
Cô bất lực chả biết nói gì hơn.

Cô chỉ coi Lộ Trương là anh trai không hơn không kém.


Vậy mà cô bạn thân của cô luôn gán ghép anh trai của mình với cô.
Gia đình họ Lộ là một gia đình khá giả.

Bố mẹ người thì là giám đốc của một công ty đá quý, người thì là trưởng phòng của một công ty mỹ phẩm.

Còn Lộ Tương - Anh là một bác sĩ trẻ tuổi có tiếng ở thành phố.

Từ giỏ đã rất thông minh.

Lộ San là một cô nàng hoạt bát, là con út nên được cưng chiều hết mực, nhưng trí thông minh có hạn nên cô nàng học hết cấp 3 liền mở một quán rượu và một quán nướng, trộm vía cô hàng bán rất được nên gia đình chu toàn về mọi thứ.
Cô và Lộ San đã chơ cung với nhau từ những năm khi còn là con nít ranh.

Cả hai luôn cố vào cùng một trường để học cùng nhau.

Anh trai Lộ San hơn cô 3 tuổi.
Ngồi trên xe nói chuyện phiếm một hồi cũng đến trung tâm thương mại.
Hai người nắm tay nhau vào như một thói quen.

Mọi người nhìn vào rất ngưỡng mộ.
Cô và anh đi khắp trung tâm, trêu đùa nhau như một cặp tình nhân thực thụ.

Cô kéo tay anh vào một gian hàng:
- Anh Trương\, anh nhìn xem\, là một quá quần áo mới mở đó! Vào thôi!
- Được\, được! Đừng kéo không anh ngã bây giờ!
Cô nhấc lêm một chiếc váy baby doll cổ yếm màu xanh da trời, xếp li đưa cho anh xem:
- Anh thấy sao?
Anh cầm treo lại chỗ cũ:
- Sang đông rồi\, em đừng có lằng nhằng! Mua váy ngắn vậy mặc ốm rồi sao?
Cô phụng phịu :
- Nhưng em muốn!
Hai người thì một người cầm váy bỏ vào xe đẩy còn một người thì bỏ lại váy vào chỗ cũ.
Nhưng cô đâu biết, trưa nay Mặc Thanh Phong cũng đem cô 'bạn gái' được xem mắt tới đây.

Anh đến bè tìm chiếc ghế ngồi lên bấm điện thoại.

Còn cô gái kia tung tăng đi chọn đồ.
Cô và Lộ Trương giằng co một hồi, Lộ Trương thua:

- Nốt chiếc này thôi đó!
Cô vui vẻ gật đầu rồi đi vào nhà thử đồ.
Khi cô bước ra, tựa như một tiên nữa giáng trần.

Nước ra trắng ngần, chiếc cổ thon, đôi vai mảnh khảnh, đôi chân thon dài lộ liễu nơi chiếc váy không thể che.

Dường như, chiếc váy sinh ra để dành cho cô.
Lộ Trương bước tới xoa đầu cô đầy cưng chiều:
- Đẹp lắm! Giờ thì đi mua đồ thu đông thôi!
- Dạ!
Cô và Lộ Trương lướt qua Mặc Thanh Phong, anh ngước mắt nhìn thấy cô đang tung tăng cùng người đàn ông khác.

Cũng hay, từ giờ đỡ bị làm phiền rồi.
Cô gái được mẹ anh chọn đến bên anh:
- Phong\~ Anh thấy sao?
Cô ta chọn một chiếc váy màu đỏ tươi hai dây lộ ra thân hình nóng bỏng.

Đôi gò bòng đồ sộ lấp ló sau chiếc váy, chiếc váy ngắn đến nỗi một chút nữa thôi sẽ thấy nhũng gì không nên thấy.
Nhưng anh vẫn cắm mặt vào điện thoại:
- Gọi Mặc Tổng hoặc Mặc thiếu gia\, không thì câm mồm đi!
- Dạ...
Anh đứng dậy đút tay vào túi quần đưa cho cô ta một tờ chi phiếu:
- Giản Mạt Mạt\, tôi không rảnh như cô và mẹ tôi! Thời gian của tôi có hạn!
Nói rồi anh bước đi để lại cô gái họ Giản kia trong nỗi bực tức.
Đường đường là đại tiểu thư Giản Thị, vậy mà anh ta lỡ vứt bỏ, cô ta nhặt tờ chi phiếu.

Vây nay bà sẽ tiêu hết cho mà xem.

Làm như báu lắm ấy!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận