Mặc Thanh Phong Em Nhớ Anh Rồi


- Hà Nhi! Hà Nhi! Con ơi dậy thôi!
Một người phụ nữ trung niên gọi vang vọng tại nơi phòng bếp:
- Ngô Hữu Sinh\, ông mau gọi con gái ông dậy nhanh lên! Trời ơi\, sắp muộn giời làm của con bé rồi!
- Ummm\, nghe vẻ khá vội vã đó! Lệ Cẩm Lan\, em nghĩ xem nếu hôm nay nếu nó đi làm muộn sẽ như nào!
Người đàn ông tên Ngô Hữu Sinh vuốt cằm.
- Áaaaaa!
Một âm thanh vang dội vang lên từ phía cầu thang ngay sau đó, hai ông bà vội vã chạy lại.

Ôi trời! Đứa con gái bé nhỏ của ông bà sao lại nằm ngã ở cầu thang vậy nè.

Bà vội vàng đỡ cô dậy:
- Ngô Hạ Nhi con đi đứng kiểu gì vậy?
Cô xoa xoa cái mông của mình:
- Anh Hữu Thành hại con đó mẹ! A uii!
- Haha\, ai kêu mày ngu! - Hữu Thành đứng trên cầu thang cười khanh khách.
Bà Ngô lườm nguýt anh:
- Hai cái đứa này! Báo hại là giỏi\, từ bé đến giờ như chó với mèo.

Anh em chúng mày cút ra kia ăn sáng nhanh!
Cả hai anh em vội vàng ngồi vào bàn ăn vội vàng, không thì có chiến tranh thứ giới lần thứ 3 bùng nổ mất.
----------------

7 giờ tại tập đoàn Mặc Thị - Một tập đoàn chuyên về bất động sản và xây dựng đứng đầu thế giới, thuộc quyền sở hữu của gia tộc họ Mặc lâu đời.
Trước cửa công ti, một cô gái trẻ trung, xinh đẹp mặc áo sợ mi trắng, quần âu lịch sự bước vào.
Ngô Hà Nhi đến bên cô tiếp tân:
- Chào chị\, cho em hỏi bộ phận thiết kế ở đâu vậy ạ?
- Cho hỏi cô tìm ai?
Hà Nhi gãi đầu:
- Dạ em là thực tập sinh mới đến\, Ngô Hạ Nhi ạ!
Cô tiếp tân chỉ về phía thang máy:
- Em lên tầng 56 rẽ trái nhé!
Cô cúi đầu cảm ơn rồi bước đi.
Phù! Hôm nay là ngày đầu tiên cô - Ngô Hà Nhi đi làm, à không, đi làm cũng chưa phải, chính là ngày cô thoát ra khỏi giảng đường đại học để bước vào thế giới cơm áo gạo tiền T.T nhất định không được có sự cố sảy ra, không thì không biết tương lai của cô như nào.
Cô đẩy cửa bước vào, dõng dạc lên tiếng:
- Chào mọi người\, em là Ngô Hà Nhi\, thực tập sinh mới.

Mong được chỉ giáo!
Mọi người vỗ tay hưởng ứng, có vài lời khen thoang thoảng đâu đây, đại khái là khen cô xinh đẹp trẻ trung nhưng cái chính là cô ngại đỏ cả mặt luôn rồi.

Bỗng một người phụ nữ khoảng ngoài 30 bước đến chạm vào vai cô:
- Cô gái trẻ\, chúc mừng em.

Cố gắng nhé!
- Chị là....
- Chị là Thanh Mạn\, trưởng phòng!
- Dạ!
Cô nhìn Thanh Mạn bằng ánh mắt ngưỡng mộ, trẻ như vậy là đã làm trưởng phòng.

Cô phải lấy đó làm tấm gương mới được! Lòng quyết tâm của cô lại vì đó mà cao hơn.
- Chỗ em ở kia.
Thanh Mạn chỉ vào chiếc bàn làm việc cuối cùng còn lại trong phòng.

Cô gật gù đi lại chỗ của mình.

Gọn gàng sạch sẽ thật.
- Chào!
Cô gái bên cạnh lên tiếng.

Cô mỉm cười:
- Hello\, em là thực tập sinh mới\, mong chỉ giáo.
- Em là Ngô Hà Nhi đúng không? Chị gọi em là Nhi Nhi nhé.


Ta ngồi gần nhau còn phải tiếp xúc nhiều.
- Dạ.

Chị tên gì vậy ạ?
- Cứ gọi chị là Giang Mai là được!
Cô mỉm cười gật đầu rồi bắt đầu làm việc của mình.
Cô là Ngô Hà Nhi, 22 tuổi, tốt nghiệp loại giỏi tại đại học chuyên Chấn Khoa, sinh ra và lớn lên tại thành phố B.

Gia đình gia giáo, bố là thiếu tướng đã về hưu, mẹ là giáo viên toán cấp 3.

Và đặc biệt còn có người anh siêu đáng ghét tên Ngô Hữu Thành, 27 tuổi ế vợ, suốt ngày chỉ bắt nạt, giành đồ của cô, hiện đang làm trưởng phòng maketing ở Mặc Thị.

Hứ! Ở nhà là anh thì lên công ty cũng chỉ là đồng nghiệp.
-----------------------------
- Ngày đầu đi làm có phải là nhàn hạ quá đối với mình không nhỉ?
Cô nhìn gương mặt có chút hồng hào do rửa nước lạnh trong gương.

Sáng giờ cô chỉ việc triển khai bản vẽ của mọi người vào một bảng thống kê, phô tô tài liệu một chút vậy mà đã đến giời nghỉ trưa.
Cô mở một cơm mẹ đặc biệt chuẩn bị cho tại cantin.

Bỗng một miết xúc xích chiên của cô bị lấy đi, cô tức giận ngước lên nhìn:
- Này anh bị điên à?
Mẹ tổ, hóa ra là tên anh trai khốn khiếp của cô, cô nghiến răng ken két:
- Trả bổn cung miếng xúc xích!
- Không! Lêu lêu.
Hữu Thành cho cả miếng xúc xích vào mồm nhai nhồm nhoàm:

- Tại sao mẹ lại không cho tao xíc xích mà cho mỗi mày?
- Ơ hay\, nay người ta đi làm buổi đầu nên phải có chút gì đó hơn nhà ngươi chứ?
- Còn lâu!
Haizzz, hai anh em nhà này lại nói qua nói lại rồi đánh qua đánh lại đã đến giờ làm.
Hừ! Giờ nghỉ trưa này mất sức thật.
Buồi chiều cô cũng chỉ cần làm một chút lại đến giờ về.
Hehe đi làm nhàn thật a~
------------------------------------
Cô về liền reo hò ầm ĩ:
- Tuyệt quá trời ơiiii!
Bố cô đeo tạp dề từ bếp chạy ra:
- Con gái yêu! Thế nào\, nay có thuận lợi không?
Cô giơ ngón cái cười khúc khích:
- Tuỵt vời luôn hehe!
Ông xoa đầu cô đầy cưng nựng:
- Tiểu cô nương đi tắm đi! Nay bố nấu món con thích! Ok?
Cô ôm cổ bố đầy vui sướng:
- Ok! Yêu bố!
Quả thật trong nhà chỉ có bố là chiều cô vô điều kiện, mẹ cô chỉ chiều có lúc, còn người còn lại thì....Thôi bỏ đi.

Cô lọc cọc xách túi lên phòng tắm rửa thơm tho còn xuống đánh chén chứ, toàn móm yêu thích mà..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận