Mẫu thân Bạch Lan thật may mắn, bởi vì một đêm đó nàng gặp được Long Dật Tĩnh người đàn ông thay đổi cả đời nàng.
Nhưng nàng cũng bất hạnh, chứng kiến toàn tộc bị giết, nàng lại không có chút sức lực nào ngăn cản, nàng còn sống chỉ vì duy trì huyết mạch của Bạch tộc, chỉ vì bảo vệ bí mật kia.
“Nương, người hạnh phúc sao?”
“Nương chỉ cần nhìn thấy con thì cũng hạnh phúc vui vẻ rồi.”
“Có thể Thanh Thanh không cảm thấy được niềm vui của nương .”
“Đó là bởi vì trong lòng nương có một nguyện vọng còn chưa thực hiện.”
“Nguyện vọng?”
“Thanh Thanh, nhớ kỹ lời của nương, trước mười tám tuổi không được để cho bất kỳ kẻ nào thấy được khuôn mặt thật của con, càng không được để cho bất luận kẻ nào biết được con có Kim Long.”
“Nương, ngay cả Phiêu Phiêu cũng không thể biết sao? Thanh Thanh không muốn lừa dối Phiêu Phiêu, Thanh Thanh nghĩ…”
“Con nhất định phải đáp ứng mẫu thân, cho dù là Phiêu Phiêu, cho dù là tương lai con gặp được nam tử làm co động lòng, cũng quyết không thể nói ra. Kim Long của con chưa hoàn hảo, sẽ làm con gặp họa sát thân —— “
“Nương? …”
Nương, Thanh Thanh biết Kim Long của mình chưa hoàn hảo, Thanh Thanh cũng biết Kim Long của mình đến từ Long Thành bí quyết.
Khi người nhìn một đầu tóc đen này của Thanh Thanh, trong mắt người khó dấu được phần thất vọng.
Người so với bất luận kẻ nào đều tinh tường biết rõ, Thanh Thanh cũng không phải là người Lam Nguyệt.
Nhưng người lại luôn nói, nếu trời cao đã an bài cho chúng ta có duyên số làm mẹ con, cho dù trong lòng ngươi không có nhận người mẹ này, nhưng người lại chính là nữ nhi của ta, là động lực duy nhất giúp ta sống
Kỳ thật người đang gạt ta sao?
Bất quá, việc đó cũng không còn quan trọng.
Lời của người, Thanh Thanh một ngày không dám quên, Thanh Thanh cũng không lúc nào không quên được nỗi buồn cũng sự cô đơn trên mặt người.
Mẫu thân Bạch Lan, người thật sự vui vẻ sao?
Phục hưng Bạch tộc mới được là động lực sống duy nhất của người ——
Long Dật Tĩnh căn bản không biết được trong suy nghĩ của người muốn cái gì, hắn ngoại trừ không ngừng bức bách người, vì Long Đường, vì Tề Quốc bói toán, những cái khác cũng không nhìn thấy.
Không nhìn thấy được dáng tươi cười biến mất của người, không nhìn thấy được thân thể từ từ gầy đi của người.
Không nhìn thấy được thất vọng cùng mất mát trong mắt của người!
Mẫu thân Bạch Lan, Long Đường đối với người mà nói, là gông xiềng không cách nào thoát được, mà ta không thể nghi ngờ cũng là đồng lõa.
Sự hiện hữu của ta để cho người một chút động lực duy nhất sống còn đều đè nén xuống.
Thanh Thanh luôn tự hỏi mình, phải làm như thế nào mới có thể để cho nữ nhân kia sống vui vẻ một chút?
Cho đến một ngày kia, người mang một nữ hài đến trước mặt ta, khi ta nhìn thấy nữ hài đó có cùng màu tóc, lúc đó ngoài ý muốn ta thoáng thấy được ý cười trong mắt người là chân thật tha thiết như vậy.
Ta biết rõ, kỳ thật trong lòng người vẫn chưa có từ bỏ.
Từ lúc đó, ta liền biết rõ làm cho người vui là như thế nào, chuyện người không thể làm được.
Vậy thì hãy để cho ta giúp người hoàn thành, phục hưng Bạch tộc, báo thù lục quốc!
“Chủ nhân?”
Tiếng kêu của Ô Nhã khiến Long Thanh Thanh từ trong hồi ức tỉnh lại, Thanh Thanh quay đầu nhìn lại, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Ô Nhã, mở trừng hai mắt, “Ô Nhã…”
Ô Nhã từng bước tiến lên, thần sắc Thanh Thanh làm cho nàng lo lắng, “Chủ nhân, vết thương rất đau đúng không, Ô Nhã lập tức băng bó giúp người.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...