Ô Nhã đột nhiên hoàn hồn lại, nhìn Long Thanh Thanh đứng lên, hỏi: “Chủ nhân, vật nhỏ để ở chỗ này có thể chứ?”
“Chủ nhân của nó có lẽ rất nhanh sẽ tìm được nó.”
Sở Ca yêu quý con chim ưng nhỏ này như thế, nếu như phát hiện không thấy, tất nhiên sẽ tìm đến, cho nên căn bản không cần lo lắng.
Chỉ là không biết con chim ưng nhỏ này làm sao xuất hiện ở chỗ này, Sở Ca không phải là đi Cảnh viên sao?
Nhưng Cảnh viên nằm ở phía Nam Đô Thành, cách nơi này khá xa.
Chẳng lẽ Sở Ca không phải đi Cảnh viên, mà là đã đến nơi này?
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì trên đường đi cũng không nhìn thấy bóng người nào, nếu như trốn, cũng tuyệt đối không thể tránh khỏi tai mắt của nàng.
Là mình suy nghĩ quá nhiều sao?
“Vậy, chủ nhân chúng ta cũng phải đi thôi, giờ này cũng không còn sớm.” Ô Nhã nghe xong lời này, trong bụng ghen ghét hận biến mất, thậm chí hoà nhã hướng về phía chim ưng nhỏ mỉm cười, “Vật nhỏ, ngươi phải ngoan ngoãn ở nơi này đợi chủ nhân của ngươi đến.”
Ở lúc Ô Nhã nói, Thanh Thanh thu hồi suy nghĩ, ngẩng đầu, đập vào mắt là ánh chiều tàn, không nghĩ tới đi cái là hết một ngày, lúc này xác thực cần phải trở về.
Thanh thanh nhàn nhạt nhìn chim ưng nhỏ một cái rồi quay người cất bước. Đang chuẩn bị đi thì đột nhiên phía trước vút tới một thân ảnh, dùng tốc độ sét đánh mà công kích thẳng về phía Thanh Thanh.
Ánh mắt Thanh Thanh lóe lên, nâng tay áo phất lên một trận gió lốc tốc độ tấn công rất mạnh làm cho người tới trong mắt hơi lộ ra ngạc nhiên.
Lực mãnh liệt từ trước ập đến, càng làm hắn liên tiếp lui về sau.
Nhuyễn tiên trong tay Ô Nhã giương lên, chính là tiến lên tầng tầng lớp lớp xuống.
Roi da hung ác đánh xuống nháy mắt trên mặt đất xuất hiện một đạo dấu vết thâm sau, may mà thân thủ người nọ linh hoạt, lúc này mới tránh được một kích nguy hiểm trí mạng này.
Ô Nhã cầm nhuyễn tiên trong tay, quát: “Người nào, hãy xưng tên ra.”
“Ám Điện Hồn Sát!”
Hiển nhiên đối phương hiển nhiên cũng cũng không hạng người ham sống sợ chết mà đứng thẳng người nhìn về phía trước, ánh mắt hắn đảo qua con chim ưng nhỏ trên mặt đất, trong mắt sát khí tụ lại sâu.
Thanh Thanh thản nhiên nhướng mày, nhìn về phía người thanh niên công kích mình ——
“Thì ra là người của Ám Điện.”
“Ám Điện?”
Ánh mắt Ô Nhã trở nên sắc bén, cái tên Ám Điện này sao nàng lại không biết, Ám Điện không thuộc bất kỳ một nước nào trong lục quốc, đương nhiên là sẽ không bị nước nào khống chế, có thể nói là ở một nơi rất kỳ diệu.
Tuy Lục quốc nhiều lần muốn vây quét Ám Điện nhưng lại không thành công, ngược lại tự mình làm thương mình.
Dần dần cũng không còn người dám cùng Ám Điện là địch, trong lúc vô hình thế lực Ám Điện vượt xa Hộ Long gia tộc, tồn tại trở thành một cái không thể lung lay.
Mà nghe là nhân vật Ám Đế cũng giống như Kim Long Đế Quân đệ nhất Lam Nguyệt, chỉ là đến nay vẫn không có người tận mắt thấy qua khuôn mặt thật của Ám Đế.
“Hẳn là Ám Đế cũng muốn nhúng tay vào chuyện của Kim Ô Môn?”
Thanh Thanh giương môi, nói giọng nhàn hạ, lại khó giấu vẻ mỉa mai.
“Kim Ô Môn?”
Hồn Sát nhíu mày, lúc này hắn mới giương mắt, tinh tế mà đánh giá người phía trước, khi tầm mắt của hắn tiếp xúc đến cái mặt nạ được làm bằng vàng nguyên chất kia, trong nội tâm không khỏi sững sốt.
“Ngươi là môn chủ của Kim Ô Môn?”
“Này tiểu tử, ngươi mắt mù hay sao?”
Ô Nhã tức giận trừng mắt với Hồn Sát, bộ dạng không tin của Hồn Sát kia làm cho nàng bừng bừng lửa giận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...