Thông tin mà Dương Tầm có được gây cho anh một sự sửng sốt không nhỏ, mặc dù biết Mạc Lam luôn có những bí mật cất giấu trong lòng, nhưng anh không ngờ lại là một bi kịch nặng nề như vậy.
Bi kịch của mẹ Mạc Lam chính là một người phụ nữ bị người chồng phản bội dẫn tình nhân ân ái ngay trên chiếc giường tại căn nhà nơi cô ấy mơ ước về một tổ ấm bình yêu thuở ấu thơ, bản thân bà ấy trong một lần người chồng bội bạc say rượu đánh bà ngã nhào xuống sàn nhà, vết thương ở lưng vô tình giáng một đòn nặng nề cho bệnh suy tim mãn tính vốn dĩ đã cướp đi không ít sức khỏe của bà ấy.
Dương Tầm lúc ấy hoàn toàn không hiểu sự tình, lại bị cơn giận dữ che khuất hết tất cả, anh không biết rằng những cuộc vui lướt qua của anh với Vũ Ly Tuyết, những lần "bật đèn xanh" cho cô ta chửi mắng Mạc Lam lại gây tổn thương nhiều đến cô ấy như vậy.
Nếu chuyện báo hỷ sự của anh với Vũ Ly Tuyết cho Mạc Lam là một đòn gậy đập vào "chiếc bình" hy vọng hàn gắn tình cảm của cô ấy dành cho anh, thì sự qua đời của mẹ cô ấy chính là vết nứt cuối cùng khiến cho "chiếc bình" hy vọng cứu vãn vỡ vụn.
Nhanh chóng suy nghĩ thông hiểu mọi chuyện, Dương Tầm giờ đây không biết mình phải giải quyết chuyện này như thế nào, nhưng anh không cam lòng chấp nhận bỏ cuộc nhanh như vậy, một phút trấn tĩnh trong tâm hồn, anh lấy hết can đảm hỏi: "Quá khứ đau thương của em đã qua rồi Lam à! Anh xin em đấy Lam! Em có thể hận anh, trả thù anh, nhưng đừng đánh mất hi vọng, cũng như đừng từ chối hay ngăn cản anh chuộc lỗi! Anh vẫn yêu em, hi vọng em cho anh một cơ hội!"
Nhìn vẻ tha thiết của Dương Tầm, sau khi nói ra những lời tận đáy lòng, cô chợt thấy có chút mệt mỏi, cô nói như xua đuổi: "Không thể nào! Tôi hi vọng anh có thể biến mất khỏi thế giới của tôi, trả lại cho nó sự bình lặng vốn có!" Mắt cô vẫn ao thu phẳng lặng, chỉ có cô mới biết rằng nó đã gợn sóng bởi người đàn ông đứng trước mặt cô, tâm trạng cô sau bao năm vẫn không thể hoàn toàn sóng yên gió lặng trước lời nói của anh, cô cũng không xác định là mình thật sự đã buông bỏ hay chẳng qua lo sợ mình sẽ đánh mất trái tim một lần nữa vì người này.
"Không thể nào! Trừ khi anh chết, bằng không anh sẽ bám theo em đến khi em chấp nhận!" Cảm nhận được cô ấy có chút thả lỏng, Dương Tầm bèn chộp lấy cơ hội nói như đe dọa.
"Anh làm sao mới chấp nhận từ bỏ việc này!" Mạc Lam cảm thấy cô đã đánh giá thấp độ "mặt dày" của đối phương, nếu như là Dương Tầm trước kia, khi cô đã dứt khoát đến mức này, anh ấy đã từ bỏ quay về, nào ngờ sau bao năm anh ấy lại trở thành một con người khác, hoàn toàn từ bỏ sĩ diện để nói ra những lời này, cô thấy mình nên dùng cách đàm phán thương mại để dàn xếp việc này, nếu không cô hoàn toàn tin tưởng đối phương sẽ bám theo mình đến khi đạt được mục đích.
"Em làm sao mới chấp nhận cho anh một cơ hội!" Dương Tầm nở nụ cười trên môi, một nụ cười vui vẻ, đàm phán thì đàm phán, anh không hề nao núng, có cơ hội đàm phán có nghĩa là còn có cơ hội lật ngược tình thế!
Mạc Lam có cảm giác như tay đang đấm vào một cái gối, bao nhiêu sức lực dồn vào đều bị hóa giải, cô không biết sau mấy năm Dương Tầm lại trở nên khó đối phó đến vậy, cô quay sang một hướng khác nói: "Tôi không ngờ anh lại trẻ con như vậy, sau bao năm anh vẫn cứ thích áp đặt người khác!" Cô nói ra những lời này mà không chút phát hiện giọng nói của mình như có chút hờn dỗi thân mật như giữa hai người yêu nhau.
"Cũng phải nhìn xem người đối diện là ai!" Cơ hội đã vuột khỏi anh một lần, anh không muốn nó trôi qua một lần nữa, lần này bất kể thế nào anh cũng muốn dùng mọi cách để giữ cô ấy lại bên cạnh mình.
"Anh.
.
" cô phát hiện mình không nói lại anh, đang định quay lưng đi khỏi, thì cánh tay phải của mình không biết từ khi nào đã nắm chặt trong tay đối phương, cô tức giận nói: "Buông ra!"
"Cho dù em có nói gì đi nữa thì lần này anh không thể tiếp tục để em rời xa anh nữa! Đừng trốn tránh nữa, hãy cho anh một cơ hội, cho chúng ta một cơ hội!"
Dương Tầm nhìn thẳng vào Mạc Lam, hai tay nắm chặt lấy đôi vai của cô không cho cô lảng tránh, quay sang hướng thẳng vào mặt anh, bốn mắt nhìn nhau, mặc dù đôi mắt người ấy ẩn sâu trong bóng đổ màu đen của nắng trời, nhưng đôi mắt ấy lúc này không hiểu sao sáng rõ hơn mọi thứ, hình bóng cô thu nhỏ trong đôi mắt sâu thẳm mãnh liệt ấy, muôn vạn nỗi niềm chất chứa trong ánh mắt biết nói đó nói cho cô biết sự quyết liệt của anh ấy dành cho việc này to lớn đến nhường nào! Đôi mắt ưng quen thuộc ngày nào tưởng chừng chỉ thích hợp cho sự lấn át xâm lược nay khiến người ta bị bao vây bởi sự thâm tình nồng ấm, đầy mâu thuẫn, nhưng đồng thời gây chấn động sâu sắc trong tâm hồn.
* * *.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...