Khi Mạc Tình tỉnh lại, cô phát hiện mình ở trong một gian phòng kín bày trí trang nhã, Đường Lạc ngồi bên cạnh thành giường, nhìn thấy cô tỉnh dậy, mừng rỡ khôn xiết, nói líu ríu với vẻ hối hận vì đã dẫn cô tới đây, vừa khóc vừa cười trông như một đứa trẻ chưa lớn.
"Chị không sao, chẳng qua là người hơi mệt nên chợp mắt một chút, không phải là lỗi của em!"
Mạc Tình an ủi cô bé, cô thật sự không muốn lại có thêm một người quan trọng hóa vấn đề như Triệu Đình, một ông cụ non đó cũng quá đủ rồi.
Hôm nay cô cũng cảm thấy mình có chút không bình thường, cũng may chỉ là ngất xỉu và có Đường Lạc đưa đến đây, nếu việc này xảy ra ở ngoài đường, hậu quả thật không thể tưởng tượng.
Cô quyết định giấu việc này đi không nói lại với Triệu Đình, nếu không ông cụ non đó lại một phen thuyết giảng thì khổ.
Hồi nãy Đường Lạc định bụng để cô ấy tự đi khám phá một mình để tháo gỡ khúc mắc trong lòng, trả lại một Mạc Lam với ký ức nguyên vẹn như ban đầu, nhưng qua một lúc lâu vẫn không thấy cô ấy đi ra, cô bắt đầu sốt ruột, đi theo để xem tình hình, thì được người phục vụ trong quán báo lại việc cô ấy bị ngất xỉu giữa chừng, cô cuống quít tìm tới, cũng may không có việc gì, nếu không cô không biết mình sẽ phải hối hận như thế nào với suy nghĩ nông cạn của mình.
Sau việc này cô phải nhanh chóng tìm gặp Dương tổng, ít ra phải thay mặt Mạc Lam tìm hiểu sự việc và giải quyết tình hình hiện giờ, nhìn thấy phản ứng của cô ấy với loài hoa kết duyên của hai người, cô không tin câu chuyện tình kết thúc đột ngột giữa hai người không có mối dây liên hệ với tình trạng sức khỏe hiện nay của Mạc Lam.
* * *
Nhìn thấy Đường Lạc dẫn Mạc Lam đến quán cà phê của anh từ xa, Dương Tầm muốn ngăn cản không cho hai người vào trong, nhưng đã không kịp, khi anh đi đến cửa ra vào thì hai người đã mất hút trong "cái tổ ong" của anh.
Cô ấy trước đó đã có một cuộc sống quá khổ cực và đau thương, số phận đã cho cô ấy tái sinh, quên đi quá khứ không vui ấy, đặc biệt quên đi người đã tạo ra bao lỗi lầm với cô ấy, anh ngoài việc đứng một bên dõi theo và chúc phúc thì chẳng thể làm gì khác hơn.
Mặc dù anh nhớ cô ấy đến phát điên, chỉ muốn cô ấy nhanh chóng nhớ lại anh, để hai người có thể bắt đầu lại từ đầu, nhưng nghĩ tới những gì xấu xa mà anh đã đem lại cho cô ấy, nghĩ tới tình cảnh cô ấy tự động lựa chọn khép chặt ký ức về anh, anh không thể không thừa nhận một điều rằng: Người mà đời này kiếp này cô ấy hận nhất trên đời hiện tại chính là anh! Anh cố kìm nén đi cảm xúc bất chấp mọi thứ để đến bên cô ấy, luôn mong muốn cầu chúc những điều tốt đẹp cho cô ấy và cố gắng hết sức có thể đem lại cho cô ấy một cuộc sống bình lặng và hạnh phúc, và đặc biệt là một cuộc sống thiếu vắng một "ác ma" như anh.
Tên mới của cô ấy đặt rất hay: Mạc Tình, hi vọng cuộc sống mới của cô ấy đừng quỵ lụy vì tình, cô ấy xứng đáng được hưởng một cuộc sống vui tươi và tốt đẹp!
* * *
Đường Lạc là một người theo chủ nghĩa hành động, nghĩ là làm.
Hôm nay không có môn học, cô ra khỏi nhà từ sáng sớm, tìm đến khu cao ốc văn phòng Owl City của thành phố K.
Sau mấy lần đấu trí đấu sức với bảo vệ tòa nhà, cuối cùng cô đã thành công trà trộn vào phòng của Kim tổng.
Cô nghe ngóng được tin vị Kim tổng này có quan hệ mật thiết với Dương tổng, cô không có thông tin liên lạc với anh ấy, nên chỉ có thể đánh đường vòng sang tìm cách tiếp cận Kim tổng để moi thông tin.
* * *
Thật ra ngay từ khi Đường Lạc đặt chân bước vào Owl City, nhất cử nhất động của cô đã không rời khỏi cặp mắt theo dõi của Kim tổng, điều mà cô tưởng rằng có thể lẻn vào phòng của anh cũng do anh cố tình sắp đặt để cô dễ dàng "đột nhập" vào theo cách của cô.
Anh đã theo ông chủ được nhiều năm, chứng kiến ông chủ đặt niềm tin và động lòng trước một người phụ nữ, anh nghĩ điều đó thật sự là một quá trình gian nan và đáng quý của một người khó mở lòng và cố chấp! Anh biết rằng, trải qua chuyện cô Mạc Lam, ông chủ có thể sẽ cô độc suốt đời, nếu điều này xảy ra, anh cảm thấy tiếc cho ông chủ, cũng tiếc cả cho cô Mạc Lam, gặp được một người mình yêu đã là khó, gặp được một người mình yêu và đối phương cũng có tình cảm với mình chỉ có thể trông cậy vào duyên phận ý trời.
Tình cảm của hai người đã đi vào ngõ cụt, ba năm trôi qua, liệu thời gian có thể xóa nhòa mọi thứ và bắt đầu lại từ đầu? Liệu cô Đường Lạc này có thể trở thành người tháo bỏ nút thắt đó không? Anh chỉ có thể đánh cược và cầu mong kỳ tích có thể xảy ra cho hai người họ.
"Tài liệu về Dương Tổng và cô Mạc Lam mình đã để đâu rồi nhỉ? Để mình ra ngoài kho tư liệu tìm kiếm kỹ lại đã!"
Giọng cố tình nói lớn tiếng đủ để Đường Lạc đang trốn ở dưới gầm bàn nghe được.
Anh đi bước chân phát ra tiếng trên sàn nhà, đóng mạnh cửa lại, thông báo ngầm cho bên kia rằng mình đã đi khỏi.
Đường Lạc sau khi xác định Kim tổng đã rời đi, cô lồm cồm bò dậy, nhanh chóng bắt tay vào việc tìm manh mối của ba năm về trước.
Chẳng mấy khó khăn, cô đã lần ra một tập hồ sơ ghi rõ "Hồ sơ mật" có thông tin đầy đủ và chi tiết về mối quan hệ giữa Dương tổng và Mạc Lam.
Cô lấy ra chụp lại từng phần một.
Sau khi đã hoàn thành nhiệm vụ, cô hôn vào xấp hồ sơ, nhìn quanh một lần, rồi rón rén bước ra khỏi căn phòng đó.
Khi cô đi rồi, thư ký Lâm bước vào, mỉm cười nhìn vào xấp hồ sơ xếp lại ngay ngắn ở chỗ cũ, anh thưởng thức một ngụm cà phê nhìn ra ngoài trời, tâm trạng thấy nhẹ nhõm và thoải mái hơn rất nhiều, bí mật anh cất giấu trong ba năm nay cuối cùng cũng sắp sửa được công khai, hy vọng kết quả sẽ dẫn đến cái kết là người yêu nhau đến được với nhau và hạnh phúc bền chặt!
* * *.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...