Mặc Sinh

Lý Kính đang nghi hoặc về thái độ thay đổi thất thường của thiếu niên, ngoài cửa đã nhẹ nhàng đi vào một người.

Tóc đen tản mác tung bay, một thân bạch y phiêu dật mềm mại, lập tức hút mất ba hồn bảy phách của Lý Kính.

Người này dung mạo đích xác có vài phần tương tự thiếu niên, bất quá nếu nói thiếu niên là thủy tiên thanh linh như nụ hoa hàm tiếu chờ khoe sắc, người này chỉ có thể dùng mẫu đơn phú quý kinh thiên địa để hình dung. Nhất cử nhất động, đều tự thành phong nhã, lại phảng phất mang một làn hương ngan ngát khác biệt, thấm vào tận tâm can.

Lý Kính không khỏi nghĩ, mình nhiều năm tiêu sái chẳng qua chỉ là kiến thức thôn dã, hôm nay mới hạnh ngộ toàn nhan sắc hiếm thấy. Cho dù trước mắt tạo hình chật vật, cũng không cản trở Lý Kính nói vài câu thể hiện phong độ văn thái của mình để đổi lấy hảo cảm của mỹ nhân, vừa hé miệng, nào ngờ thiếu niên đứng bên cạnh đã nghiêng người ban hắn một cái tát vang dội, đánh cho Lý Kính mắt ứa quầng sao, nửa ngày cũng không gọi về thần chí. Chờ hắn cảm nhận được vị tanh ngọt nơi khóe miệng, mới nhớ đến phẫn nộ. Thế nhưng, hai mắt vừa đối diện thiếu niên, đã bị lớp băng lãnh thấu từ đôi nhãn mâu kia chấn động.

“Mặc Sinh, từ lúc nào ngươi trở nên thô lỗ như vậy?” Đại mỹ nhân đi tới bên ghế ngồi xuống, nhíu mày nói.

Thiếu niên lập tức kính cẩn nghe theo một lần nữa lui sang một bên, cúi đầu nói: “Sinh nhi không dám. Chỉ là người này thật khó dạy dỗ.”


“Nga? Trên đời cư nhiên còn có người mà Sinh nhi của ta không thu phục được?” Đại mỹ nhân cười rộ lên, rõ ràng thanh như chuông bạc, nhưng Lý Kính trộm liếc thấy thiếu niên được gọi là Mặc Sinh kia cả người bắt đầu run rẩy, không khỏi lấy làm kỳ quái, đại mỹ nhân lại chìa bàn tay thon dài qua, lười biếng nói, “Lại đây, để tam thúc xem bản lĩnh ta dạy ngươi trước kia  đều đi đâu cả rồi.”

Mặc Sinh cứng đờ, rốt cuộc không dám chọc giận người nọ, mất tự nhiên bước qua, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo kia. Trong lúc hắn do dự bất định, đã bị thuận thế kéo vào lòng. Mặc Sinh cả kinh, hai má nhất thời đỏ bừng một mảnh, hắn thoáng giãy dụa, nói năng có chút hàm hồ: “Tam, tam thúc… Có… Có người ngoài ở đây…”

“Sợ cái gì? Sớm muộn cũng là người chết…” Đại mỹ nhân kề sát bên tai Mặc Sinh, vươn đầu lưỡi phấn hồng lả lướt lượn mấy vòng, như một con rắn, luồn vào chui ra, khiến người trong lòng liên tục run rẩy, “Sinh nhi, Sinh nhi của ta…” Ngón tay đã mò vào dưới lớp sa mỏng Mặc Sinh đang mặc, càn quấy vuốt ve. Mặc Sinh hô hấp bất ổn, nhưng liều mạng cắn môi, không chịu phát ra nửa điểm thanh âm. Mà đóa thù du trước ngực đã như quả chín mùa thu, dựng thẳng căng mọng.

Đại mỹ nhân cười nói: “Xem đi… Thật ra Sinh nhi đâu có sợ… ít nhất, ở đây… không sợ…” Ngón tay dần dần trượt xuống, tới rốn đánh hai ba vòng, đột nhiên một phát nắm bắt chồi non của Mặc Sinh, đổi lấy một tiếng kinh hô áp lực kiềm nén.

“Đừng mà!” Mặc Sinh gắt gao đè lại bàn tay manh nha dục động kia, thấp giọng khẩn cầu: “Tam thúc, đừng… đừng mà…”

Lý Kính đã bị một màn trước mặt khiêu khích đến há mồm trợn mắt.


Hắn xưa nay không ham nam sắc, tự cho thân thể nữ nhân mới là ôn hương nhuyễn ngọc. Đối diện đám nam kỹ son phấn, đánh chết hắn cũng chẳng thấy có gì hay ho. Nhưng không hiểu sao đêm nay cứ như hoàng mao tiểu tử tình đầu ngây ngô, cư nhiên bị thân thể như bạch ngọc của Mặc Sinh hấp dẫn đến không thể dời mắt. Hầu kết lên lên xuống xuống, còn có nơi nối dòng cũng trướng đến phát đau. Tuy rằng bên kia hai người đang trong hỏa nhiệt, căn bản không rảnh để ý hắn, Lý Kính vẫn cảm thấy hổ thẹn không thôi. Hắn trong lòng thóa mạ, bọn hồ ly tinh cũng quá ghê tởm, cư nhiên chọn phương pháp này để dằn vặt mình.

Bỗng nhiên một câu sấm sét, Lý Kính lập tức phát giác, nương theo một tiếng “đừng mà” kia, bầu không khí trong phòng rõ ràng đã giáng tới điểm băng. Hắn chăm chú nhìn Mặc Sinh xích lõa nửa thân trên còn nằm ngửa trong lòng người nọ, quả nhiên lại đang run. Bất quá, run thì run, tay Mặc Sinh vẫn cố chấp kiềm chặt mu bàn tay đại mỹ nhân.

Mỹ nhân nheo mắt, dưới ánh trăng mờ nhạt, đông lại một điểm quang.

Bén nhọn như mũi châm.

Khóe miệng nhưng tao nhã câu lên.

Cứ thế giằng co một hồi, ngay cả Lý Kính cũng chịu không nổi ra một thân mồ hôi lạnh, thanh âm như chuông bạc kia rốt cuộc vang lên: “… Được rồi, Sinh nhi. Hôm nay ngươi thành thân, tam thúc sẽ không làm khó ngươi. Bất quá, ngươi đừng tin vào mấy lời phán nhảm nhí của đám lão già đó, thật sự có thể tìm được người mệnh định của ngươi. Cho nên, đêm nay ngươi nợ tam thúc…” Mỹ nhân âu yếm hôn môi Mặc Sinh, “Ngày mai ngươi phải trả ta gấp bội.” Dứt lời thuận tiện chỉnh chu lại cổ áo mất trật tự của Mặc Sinh, đỡ hắn đứng lên, chuẩn bị rời đi, chợt nghe Mặc Sinh ở sau lưng rụt rè nói: “Tam thúc… Tam thúc, thúc buông tha hắn… buông tha hắn…”


Đại mỹ nhân trong một khắc xoay người, Lý Kính hầu như nhận định mình phải chết dưới ánh mắt lợi hại ấy. U trầm, như hồ sâu. Rõ ràng hoa lệ đoạt nhân, nhưng loại hoa lệ kinh tâm động phách này, căn bản không giống chúng sinh phàm trần, trái lại như diễm quỷ đòi mạng. Lý Kính bỗng nhiên nhớ tới lời căn dặn vừa rồi Mặc Sinh nói với mình, cùng thái độ kỳ quái của thiếu niên, “Bằng không, cả lưỡi cũng không giữ được”… Lẽ nào Mặc Sinh là muốn cứu mình… Lý Kính thân bất do kỷ nhìn qua, lại nghe bên tai một tiếng hừ lạnh, đại mỹ nhân vừa phất áo, Lý Kính đã thập phần phối hợp rơi xuống đất.

Phịch.

Mặt mũi mất hết.

Chờ Lý Kính xoa xoa cặp mông đáng thương ngẩng đầu, ngoại trừ hai cánh cửa hẩm hiu cùng bóng đêm thâm trầm ngoài phòng, đã không còn bóng người.

Hắn không biết vì sao lại thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi gặp phải tam thúc của Mặc Sinh, Lý Kính bỗng nhiên âm thầm may mắn người mình chạm trán là Mặc Sinh. Bất quá ngẫm lại, trái phải đều là yêu quái muốn lấy cái mạng nhỏ của mình, ai chẳng như nhau?! Lý Kính ngồi bệt dưới đất cười khổ vài tiếng, lại một trận thẫn thờ. Tự nhiên nạp mạng vô nghĩa như vậy, xác thực không cam tâm, thế nhưng không có cửa đào thoát, hơn nữa tốt xấu cũng chết trong phong lưu khoái lạc, có lẽ… đại khái… hẳn cũng không đến nỗi nào. Tâm trạng phiền muộn tạm thời thư giải, hắn chậm rãi đứng lên, một bên phủi bụi, một bên thuận miệng hỏi: “Này, ngươi với tam thúc của ngươi…” Mới nói giữa chừng đã im bặt. Hắn thấy Mặc Sinh ở trên ghế co ro thành một đoàn, thân thể cực mảnh khảnh, không ngừng run. Lý Kính cách xa một trượng hờ hững bàng quan, nhanh như chớp tự hỏi mình có nên thừa cơ bỏ trốn, “Phương viên mười dặm không người…” Mười dặm đến tột cùng rộng bao nhiêu, thật lòng mà nói Lý Kính cũng không có khái niệm cụ thể, chắc là xa lắm. Hắn đấu tranh tư tưởng, cuối cùng thở dài, dứt khoát kéo ghế ngồi trước mặt Mặc Sinh, ngập ngừng hỏi: “Ngươi, ngươi làm sao vậy?” Nhưng Mặc Sinh không mở miệng, chỉ co cụm càng chặt. Lý Kính nhìn bộ dạng như chuột trốn mèo của hắn, mạc danh kỳ diệu phát hỏa, một tay tách hai tay hắn ra, lớn tiếng nói: “Ngươi rốt cuộc bị sao vậy?!”

Lý Kính chỉ cảm thấy hai cánh tay trong tay mình gầy gò cứng đờ, người trước mắt vẫn lạnh lùng an tĩnh, không có nửa điểm phản ứng. Lý Kính không khỏi nản chí, vừa định buông ra, bỗng dưng ý thức được mình thế này thật buồn cười, người ta rõ ràng muốn ăn thịt mình… Trước đó còn đánh mình biết bao nhiêu bạt tai! Không nhắc thì thôi, nhắc tới vụ này, mặt Lý Kính bắt đầu đau âm ỉ. Dù gì cũng chết, hoặc là không làm, hoặc là làm tới cùng, hắn giơ tay hung hăng tát Mặc Sinh một cái. Gò má trắng tuyết như hoa như ngọc của Mặc Sinh lập tức thêm một dấu tay năm ngón đỏ bừng, tựa hồ sắp xuất huyết.


Lý Kính không khỏi hối hận, hắn xưa nay luôn thương hương tiếc ngọc, huống chi là một mỹ nhân hiếm thấy thế này. Nhưng nhớ tới hành vi của Mặc Sinh, hắn lại thấy lửa giận khó nén, đang chuẩn bị cho thêm một dấu đối xứng, Mặc Sinh bỗng nhiên âm u mở miệng: “Ngươi còn động thủ nữa, ta sẽ đánh chết ngươi.”

Lý Kính cả kinh, vội thu tay, nhún người lui mười bước, trực tiếp rúc vào góc tường. Hắn vốn không nghĩ mình may mắn thoát nạn, bèn đơn giản chờ chết. Kết quả thời gian tí tách nhỏ giọt, không chút động tĩnh. Hắn tà tà liếc trộm, chỉ thấy Mặc Sinh một lần nữa khôi phục tư thế đoàn bánh, không nhúc nhích.

Lý Kính trừng cặp mắt đạo tặc quan sát một hồi, nhưng rốt cuộc thân thể suy yếu, không chịu nổi đứng lâu, hắn dò dẫm đang định ngồi xuống, “xoảng” một tiếng, bên chân đã thêm một chiếc bình hoa sứ men xanh vỡ vụn. Lý Kính mồ hôi lạnh ròng ròng, liên thanh xin lỗi: “A a, xin lỗi… Không biết sao… sao nó lại…” Luống cuống tay chân thu dọn, bỗng nhiên một đôi chân trần thong thả bước đến trước mặt, Lý Kính ngẩng đầu nhìn, chính là khuôn mặt thanh thanh lãnh lãnh của Mặc Sinh, đặc biệt dưới ánh trăng lộ ra lớp sáng bóng như sứ.

Quyền đấm cước đá lại tới rồi. Lý Kính bất đắc dĩ nghĩ.

“Tại sao… Tại sao ngươi phải xuất hiện ở đó… Ngươi nhất định không phải… Không phải…”

Mặc Sinh liên tục nói “Không phải”, thần sắc thê lương.

Bỗng nhiên, một giọt dịch thể lạnh lẽo cứ như vậy thẳng tắp rơi trên mặt Lý Kính.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui