Hôm sau, khi vài tia nắng nhảy nhót trên mi mắt Lý Kính, hắn mờ mịt tỉnh lại, chỉ thấy ngoài cửa sổ phương tây nặng trĩu ánh chiều tà, mây tía thong thả phiêu du, chứng tỏ đã sắp hoàng hôn. Tiếp đó mục quang đảo quanh, hắn lại liếc đến cái bóng trắng nho nhỏ cuộn tròn dưới sàn bên cửa sổ, hình như là một con mèo, bất quá vóc dáng to hơn mèo một chút. Lý Kính đầu óc hỗn loạn, cũng không nghĩ nhiều lắm. Hắn vô thức muốn tiến lên nhìn kỹ, nhưng tay chân vô pháp co duỗi bình thường, lúc này mới sực nhớ tới tình cảnh của mình. Vốn ngỡ rằng chỉ là một cơn ác mộng, ngủ dậy liền tiêu tan thành mây khói, nhưng lối bày trí xa lạ đập vào mắt, lại thêm cảm giác sưng đau rõ rệt trên mặt… Lý Kính xác định mình đã bị bắt cóc.
Nếu thật sự là bắt cóc còn đỡ, đơn giản có tiền liền tự do. Đáng tiếc, vị này bắt cóc mình khăng khăng tự xưng là hồ ly tinh.
Tiền chuộc là chung thân của Lý Kính hắn.
Kỳ thực mấy chuyện tiên quỷ thần đạo này, nếu không phải tự mình thể nghiệm, Lý Kính xưa nay không tin. Mặc dù, đây không phải lần đầu hắn lĩnh giáo.
Còn nhớ Lý Kính thuở ấu thời, thân thể không phải mình đồng da sắt như hiện nay, là một khổ chủ ba ngày bệnh nhẹ năm ngày bệnh nặng. Phu phụ vương gia trung niên mới có con vốn đã không dễ, thấy nhi tử bất cứ lúc nào cũng có thể thăng tiên tự nhiên sốt ruột đến quên ăn quên ngủ. Thế nhưng, vô luận họ mời về bao nhiêu thần y thái y vu y, vô luận uống bao nhiêu thang thuốc phí bạc phí công phu phí đủ loại tài liệu không thể tưởng tượng nổi, Lý Kính thủy chung vẫn duy trì thể trạng gầy như que củi gió thổi liền bay. Cứ thế dở sống dở chết kéo dài tới hôm sinh thần bảy tuổi, một du tăng phiêu bạc bốn phương mạc danh kỳ diệu đi đến nhà hắn, nói Lý Kính là linh chi ngàn năm thoát thai hạ phàm, dẫn tới yêu nghiệt quấn thân, nếu không khắc chế, e rằng khó sống quá mười ba tuổi, dọa Thành Nam vương gia sợ chết khiếp, cầu khẩn phương thức hóa giải nửa ngày trời. Du tăng nọ ban đầu không chịu, nói là làm thế sẽ tổn hại dương thọ của mình. Sau đó, vương gia hứa hẹn cho ông ta vài rương kim ngân châu báu, lúc này mới thuyết phục thành công. Du tăng lập đàn làm phép, bập bùng ba ngày, cuối cùng cho Lý Kính uống chén nước đen ngòm không biết đốt cái gì trong đó, trước khi đi lại dúi một tượng phật ngọc cho vương phi, phân phó rằng ngọc này có thể giữ lại tiên khí trên người Lý Kính, nhất định phải đeo đến chung thân. Vương phi cả đời ăn chay niệm phật vì bảo hộ phu quân nhi tử bình an, tự nhiên cẩn tuân lời này không dám trễ nãi, lập tức đeo cho Lý Kính.
Sự tình đợi Lý Kính lớn thêm mấy tuổi mới hiểu được, không dám công khai phản đối, nhưng trong lòng nhận định phụ thân mẫu thân xưa nay lãnh tĩnh khôn khéo rõ ràng đã bị lừa. Thế nhưng, hắn không có chứng cứ, chỉ có thể âm thầm oán hận. Bởi vì, kể cũng lạ, từ khi đeo phật ngọc, Lý Kính liền thực sự ngày càng khỏe mạnh cường tráng, đồng thời không bao giờ nhiễm bất cứ bệnh tật gì nữa. Vì vậy, Lý Kính có không tình không nguyện cỡ nào, hắn cũng bắt buộc phải đeo tượng phật ngọc chất thô ráp cục mịch kia quanh năm suốt tháng. Hồi còn nhỏ khó tránh bị người bài bố, bất quá, trưởng thành rồi, từ từ học hỏi được hai chữ hư vinh. Lý Kính ngày ngày tầm hoan mua vui, thỉnh thoảng lại lột sạch để thiên nhiên tương đãi cùng mỹ nữ, sao có thể chấp nhận phật ngọc này trở thành tỳ vết trên thân hình hoàn mỹ của mình? Huống hồ cho dù là tiểu dân thị tỉnh cũng sẽ có thời thanh xuân phản nghịch, Lý Kính tuy không dám thẳng thắn nói lý với cha, tốt xấu gì cũng dựa vào tư duy thiên phú, quyết định lọc lõi tác chiến. Lý Kính ở nhà thì mang khối ngọc kia, ra ngoài liền gỡ xuống. Cứ thế qua hai ba năm, hắn cũng không gặp phải chuyện gì, tự nhiên càng thêm đắc ý, cho rằng phụ mẫu chung quy thông minh cả đời mà hồ đồ nhất thời bị mình qua mặt.
Bất quá, thế sự, cũng rất khó phân rõ ràng minh bạch. Tỷ như, Lý Kính xưa nay ủng hộ vô thần luận, hiện tại lại bị một thiếu niên tự xưng hồ tiên hơn nữa thoạt nhìn cũng không giống phường bịp bợm bắt cóc. Bắt cóc thì bắt cóc, còn nói ra những lời kinh thiên động địa. Nam tử và nam tử thành thân?! Nói cách khác, nam tử và nam tử OOXX?! Lý Kính chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy bắp chân chuột rút.
Bắp chân cư nhiên thực sự bị chuột rút.
Bị treo hai ngày, Lý Kính từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu khổ sở như vậy, đương nhiên ăn không tiêu. Hơn nữa làm khó hắn còn có một vấn đề then chốt, hận thì hận, cái bụng vẫn không chịu thua kém kêu réo không ngừng. Sớm biết thế thà ăn luôn bánh màn thầu kia… Tôn nghiêm và dạ dày vào thời kỳ khác thường sẽ mất đi giá trị tương đối, Lý Kính trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, đại khái không dưới tám trăm biến qua đi, ý đồ tự tẩy não rốt cuộc cũng được thực hiện.
“Này! Có ai không?! Này!” Lý Kính dùng một điểm năng lượng cuối cùng cả tiếng la lên, trông mong gọi thiếu niên kỳ quái kia trở vào phòng trao đổi. Kết quả nửa ngày không có động tĩnh. Lý Kính hết cách, vừa định mở miệng lần thứ hai, bỗng nhiên “sột soạt” một tiếng từ bên cửa sổ truyền đến. Tiếp đó, liền xảy ra một đại sự phá vỡ thế giới quan nhân sinh quan của Lý Kính.
Hắn quyết định đời này nếu có cơ hội chuyển ngoặt, nhất định phải tin phật.
Chỉ thấy con vật kia vẫy lông, chậm rãi đứng lên. Lý Kính lúc này mới nhìn rõ, chính là một con tiểu bạch hồ hàng thật giá thật. Tiểu bạch hồ chớp chớp đôi mắt ướt át, tới chỗ cách Lý Kính chừng ba bước, chợt xảy ra biến hóa long trời lở đất. Nó đầu tiên là tứ chi từ từ dài ra, biến thành tay chân của người. Thân thể cũng theo đó triển khai, lông mao dần dần ẩn mất, chỉ còn lại làn da nuột nà trắng tuyết. Cuối cùng phốc một tiếng, thiếu niên lúc trước dằn vặt mình đã đoan đoan chính chính sừng sững trước mắt.
Thiếu niên lười biếng vươn vai, nhàn nhạt nói: “Nơi này trong phương viên mười dặm xưa nay luôn không người.”
Lý Kính trợn mắt há mồm, tư duy lẫn thần kinh toàn bộ gián đoạn. Hắn nhìn thiếu niên, ngôn từ ban nãy đã chuẩn bị sẵn đều bay sạch. Thiếu niên thấy hắn thần sắc si mê, tự cho là bị mỹ sắc của mình mị hoặc, lập tức sinh ra vài phần vui vẻ, có chút đắc ý nói: “Hừ, thế này đã nhìn đến ngây dại rồi sao?” Hắn vươn tay nhẹ nhàng vuốt má mình, “Cũng khó trách, ta vốn dĩ thiên sinh lệ chất, sau đêm nay chính thức trưởng thành, tự nhiên là vô hồ khả địch.” Dứt lời, thập phần tự kỷ cười khúc khích.
Lý Kính có ngẩn ngơ đến đâu, cũng bị một câu cực độ không biết xấu hổ này làm cho hoàn hồn lại. Hắn ổn định tâm tình, lạnh lùng nói: “Ngươi mà cũng xứng gọi là thiên sinh lệ chất?! Chỉ sợ tùy tiện tìm một tinh hay quái gì đó cũng ưu việt hơn ngươi!” Lời vừa ra khỏi miệng, Lý Kính liền thấy thiếu niên biến sắc, nhất thời hối hận không thôi. Hắn nguyên bản muốn ôn tồn khuyên bảo, chí ít cũng được lót dạ một chút. Lại nói, Lý Kính bình thường cũng không phải bá vương ngốc, trên cơ bản dựa vào trí tuệ mà chiếm lĩnh ghế lão đại của các thiếu gia công tử trong thành. Nhưng không hiểu vì sao, Lý Kính luôn chướng mắt bộ dáng vênh váo ương ngạnh của thiếu niên, còn vạn phần muốn đả kích hắn.
Quả nhiên, thiếu niên nổi giận đùng đùng đi tới, đúng như Lý Kính dự liệu, phất một bạt tai, sau đó trừng hắn, nửa ngày không nói nên lời. Lý Kính thấy đối phương bờ ngực phập phồng bất định, thầm nghĩ cư nhiên tức đến nỗi này, cũng không biết làm sao mở miệng đòi ăn, bèn dứt khoát câm nín, trừng lại thiếu niên.
Hai người cứ thế trừng nhau không biết bao lâu, mãi đến khi trong phòng tối đến không thấy rõ bất cứ thứ gì nữa, lúc này mới bất đắc dĩ đình chiến. Thiếu niên đột nhiên trong bóng tối cười lạnh mở miệng nói: “Hừ, dù sao đêm nay ngươi cũng phải chết, ta không chấp nhặt với ngươi.”
Lý Kính nghe vậy kinh hãi, thất thanh nói: “Cái gì?!”
Thiếu niên không đếm xỉa hắn, trở về bên cửa sổ vơ lấy y phục mặc vào.
Chuyện liên quan sinh tử, Lý Kính không thể để thời gian trôi qua vô ích, hắn tiếp tục truy hỏi: “Không phải nói chúng ta sắp thành thân sao? Thế nào giờ lại thành ta sắp chết…” Lý Kính đột nhiên im bặt, hắn nhớ tới nguyên tiêu năm ngoái ăn chơi cùng một đám công tử, lúc đó không rõ từ đâu nhắc đến quỷ quái hại người. Một vị bằng hữu từng nói, trên đời này lợi hại nhất không gì hơn mị hồ, mê hoặc tâm trí, ăn tinh nguyên người, mới có thể tu luyện đắc đạo gì đó. Lý Kính nghĩ đến đây, nhất thời toát một thân mồ hôi lạnh. Xem ra, trinh tiết của hắn, số phận của hắn, đều chạy trời không khỏi nắng rồi.
Thiếu niên thấy hắn bỗng dưng trầm mặc, cũng lấy làm lạ, kề sát nhìn kỹ, cư nhiên bắt gặp Lý Kính lệ rơi đầy mặt. Thiếu niên nhíu mày, quát: “Nam nhi đại trượng phu, ngươi khóc cái gì?!”
Lý Kính đang thương cảm cho định mệnh trớ trêu của một tráng niên ưu tú, làm sao còn lòng dạ ứng đối, vẫn khóc thương cho mình, nước mắt nước mũi nhất thời lem luốc đầy mặt.
Thiếu niên thấy hắn có vẻ thực sự thê lương, trong lòng không hiểu sao trỗi lên chút trắc ẩn, vén tay áo lung tung lau mặt Lý Kính, thấp giọng dỗ dành: “Không sao đâu, sẽ không đau. Ta xem qua rồi, những người đó đều chẳng có gì thống khổ, hơn nữa, thoạt nhìn…” Hắn dừng một chút, trên khuôn mặt thanh lệ hiện lên vài tia đỏ ửng, “Hình như cảm giác không tệ.”
Lý Kính từng trải phong nguyệt, ắt minh bạch chút đạo lý, những người trong lời thiếu niên kể hiển nhiên là đang lâng lâng khuê phòng bất tri bất giác bị hút hết tinh nguyên. Hắn tâm lý hoang mang bất an, đang định lần đầu tiên trong đời hạ mình khấu cái đầu tôn quý cầu xin thiếu niên mở lòng từ bi buông tha đời trai, lại thấy thiếu niên đột nhiên thu liễm thần tình, thấp giọng nói: “Tam thúc tới. E rằng thời giờ sắp đến rồi.”
Hắn khoanh tay thoái lui sang một bên đứng nghiêm, bỗng vội vã ghé bên tai Lý Kính căn dặn, “Ngươi ngàn vạn lần đừng nói lung tung. Bằng không, cả lưỡi cũng không giữ được.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...