Mặc Sinh

“Lý Kính, chúng ta đừng xa nhau nữa, có được không?”

“Được, chúng ta cả đời cũng không xa nhau.”

—–

Lý Kính thất hồn lạc phách lang thang trên đường, rõ ràng cảnh xuân đang nồng, nhưng chỉ thấy băng hàn thấu xương, khắp nơi xa lạ. Dường như trời đất bao la, nhưng không có nơi cho mình quay về.

Hắn mờ mịt nhắm thẳng về phía trước. Đụng phải ai, hay ai đụng mình, tiếng mắng liên miên bất tuyệt, hắn không hỏi không đáp, hoàn toàn hờ hững. Cho dù vấp ngã, cũng đứng lên đi tiếp. Cứ thế qua nửa ngày, nắng chiều nhuộm vàng chân trời, Lý Kính mới phát hiện, mình đã đứng trước cửa biệt viện ngoại ô.

Đèn lồng đỏ thẫm đong đưa, đôi sư tử đá được lau chùi bóng loáng, đến mức có thể soi mình trong đó.

Lý Kính cười cười. Đẩy cửa vào trong.

Đình viện sạch sẽ chỉnh tề, hoa cảnh uốn tỉa khéo léo. Nhìn ra được tỉ mỉ.

Nhưng Lý Kính biết, vô luận trước đó mình phí bao nhiêu công phu, rốt cuộc vẫn mất trắng tâm tư.

Hắn chậm rãi bước trên con đường lát sỏi, ôn nhu vuốt ve các sự vật ven đường. Mỗi một gốc cây, mỗi một viên đá ở đây, do nhiều năm cần mẫn quét tước, với hắn mà nói, đã đặc biệt thân thuộc.

Tính ra, cách lần đầu hắn dẫn Mặc Sinh đến nơi này, bấm tay đã có mười hai mười ba năm.

Lúc đó bụng dạ khó lường một phen mưu toan, hận không thể lập tức thoát khỏi hồ yêu kia, ai ngờ được, vật đổi sao dời, hiện tại hắn muốn có người bám theo, quay đầu lại, đã không còn bóng dáng ấy.

Rất nhiều lần, đêm khuya nhân tĩnh, hắn đều khó có thể vào giấc ngủ. Hễ nhắm mắt, liền tinh tường nghe ngóng bất cứ động tĩnh nhỏ xíu nào bên ngoài. Nhưng chờ hắn chạy ào ra, không phải bị gió lừa, thì là bị cây gạt. Còn có đôi lần, hắn theo một con mèo hoang chạy ngang qua đuổi bắt tới sáng.

Không phải không ai lén nói Lý Kính điên quá hóa dại, dù sao hắn bình thường ngoại trừ lo chuyện Mặc Sinh, thỉnh thoảng ghé thăm Lưu Tô, đã không còn thường xuyên lui tới với hồ bằng cẩu hữu lúc trước.

Nhưng Lý Kính đáy lòng hiểu rõ, hắn thà mình điên quá hóa dại, vẫn đỡ hơn thế này, một lần lại một lần rơi xuống vực sâu thất vọng, đau đến trái tim cũng sắp tan nát.

Trớ trêu thay cứ mãi tự cam đọa lạc, không có thuốc chữa.


Lý Kính bước vào phòng ngủ, trong phòng trướng hồng lụa mỏng, theo gió nhẹ tung bay.

Hắn đi qua, ngồi xuống.

Ngón tay phác họa hoa văn cầu kỳ trên áo gối đệm chăn.

Long phượng trình tường, uyên ương hí thủy, tịnh đế liên chi, thảy đều có đôi có cặp.

Lý Kính, ta thích ngươi.

Người đó hai má ửng hồng, sắc da thắng tuyết, như một nụ hoa yêu kiều khiến người thương tiếc, nở rộ giữa vạn đào hồng hải.

Hắn ôm mình, thật chặt, nước mắt hắn, luôn thấm ướt tóc đen trên gối.

Hỏi hắn có đau không, hắn lại cắn môi, khẽ lắc đầu.

Sinh nhi, thật ra ngươi đau lắm đúng không? Bởi vì ta, cho ngươi hiểu được cái gì là đau.

… Lý Kính, tại sao ngươi bỏ đi? Ta gọi ngươi thật lâu, gọi đến lạc cả giọng, tại sao ngươi không trả lời ta…

… Lý Kính, ngực ta đau quá… Từ đêm qua ngươi bỏ đi, ngực ta liền đau đến giờ…

Sinh nhi, xin lỗi.

Nếu được gặp lại ngươi lần nữa, ta nhất định sẽ không bao giờ để ngươi chịu một điểm ủy khuất.

Thế nhưng… Chuyện đến nước này, hối hận đã muộn.

Lý Kính đứng lên, đi tới cửa sổ, bên ngoài hoàng hôn buông xuống. Không khỏi nhớ lần đầu quay về, hắn chân tay luống cuống đối mặt với đống bừa bộn trong phòng, cũng là từ bên này nhìn qua, thấy Sinh nhi đắm mình dưới kim quang, thập phần chuyên chú bứt cánh một đóa hoa hồng.

Lưu Tô, nàng nói bứt cánh hoa có ý nghĩa gì?


Này mà chàng cũng không biết? Là vầy, thích, không thích, thích, không thích… Lý Kính, chàng thật sự không thích thiếp chút nào sao…

Lúc đó trợn mắt há mồm, ngàn vạn lần không ngờ lại có điển cố như vậy, thảo nào có lần chẳng hiểu ra sao đã bị ăn bạt tai. Hắn không khỏi bật cười, thầm nghĩ Sinh nhi ngốc nghếch, sao có thể dựa vào phương pháp này đánh giá tâm tư một người…

Lý Kính từ cửa sổ nhảy ra, chạy như bay đến trước một khóm hoa hồng, vươn tay hái xuống, hít một hơi thật sâu.

“Gặp được… Không gặp được… Gặp được… Không gặp được…”

Cánh hoa ít dần, Lý Kính càng lúc càng cảm thấy tim mình bị treo lơ lửng giữa không trung, hai tay hắn run run, vô lực tiếp tục động tác. Vì vậy, nhắm mắt ngồi bệt dưới đất, lát sau, cấp tốc đào một cái hố ngay tại chỗ, ném tàn hoa vào trong, hì hục lấp lại, dùng chân giẫm đạp, mới thở phào một hơi.

Lý Kính nhìn cánh hoa vương vãi dưới chân, cười nhạo nói: “Hứ, lão tử mới không tin!”

“Ngươi không tin cái gì?”

Phảng phất sét đánh giữa trời quang, Lý Kính biểu tình lẫn động tác đồng loạt cứng đờ. Chẳng lẽ mình điên thật?

Đột nhiên vành tai bị hung hăng xoắn lấy, “Ta hỏi ngươi đó! Sao ngươi không trả lời!”

Lý Kính vẫn như cũ bất động, mặc người lôi kéo.

Nửa ngày. Lệ bỗng dưng từ khóe mắt từng giọt từng giọt chảy ra.

Người nọ nhất thời bối rối, một bên không ngừng lau nước mắt cho hắn, một bên nhỏ giọng lẩm bẩm, “Sao lại khóc? Ngươi đừng khóc mà… Ta đâu có dùng sức quá mức… Ta chẳng qua chỉ giận ngươi để ta đợi lâu như vậy… Đã thế nói chuyện với ngươi ngươi cũng không đáp lời…”

Lý Kính lúc này chợt tỉnh mộng, hắn dốc hết khí lực toàn thân ôm lấy người trước mắt.

Mùi hương quen thuộc xâm chiếm xoang mũi, tóc đen mềm mại phớt qua má.

Lý Kính bây giờ mới có cảm giác chân thực.


“Sinh nhi, sinh nhi… Ngươi trở về rồi… Ta rất nhớ ngươi…”

Không ngờ khoảnh khắc lãng mạn như mơ này, lập tức vô tình bị cắt đứt. Lý Kính ngơ ngác ngã ngồi dưới đất, xoa xoa ngực, nước mắt nước mũi tèm lem, không dám tin nói: “Ngươi… sao lại đẩy ta ra?”

Mặc Sinh nhíu mày, trắng trợn chê bai: “Ngươi bẩn quá.”

… Đương nhiên không quen! Ta sao có thể quen biết một kẻ ở bẩn như ngươi…

Màn cũ tái diễn, tình tiết vẫn khiến Lý Kính dở khóc dở cười, một ngọn lửa vô danh bùng cháy, hắn đứng phắt dậy cả giận nói, “Ta bẩn chỗ nào?! Còn nữa, cái gì mà để ngươi đợi lâu?! Rõ ràng là ngươi cho ta đợi suốt một ngày một đêm!”

“Ngươi nói bậy! Ta mới đợi ngươi một ngày một đêm!” Mặc Sinh tức giận đến hai má đỏ bừng, xông lên định một tát phất tới, lại bị Lý Kính thật mạnh tóm lại, kéo vào lòng, cắn đến tối tăm mặt mũi.

“Ưm ưm… Lý… buông… ưm…”

Mặc Sinh ra sức giãy dụa, thế nhưng ai kia lúc này đã lực đại vô song, ngang nhiên cố định hắn trong ngực không thể động đậy, há miệng muốn mắng, lại bị miệng bịt miệng, lưỡi ra lưỡi vào, càn quấy bá đạo. Sau đó, đảo loạn thành một hồ xuân thủy, tứ chi mềm nhũn vắt lên người ta, tự nhiên không tài nào phản kháng. Đợi hắn chợt thấy mát lạnh, mới phát hiện không biết từ lúc nào mình đã bị cởi hết y sam, toàn thân xích lõa nằm trên đệm, hai chân dạng sang hai bên, tên cầm thú nào đó đã đề thương thúc ngựa chuẩn bị tiến công.

Mặc Sinh bị thần sắc âm ngoan của hắn dọa sợ, liền ngân ngấn nước mắt, “Lý, Lý Kính… Ngươi… Ngươi muốn gì?”

Lý Kính há rộng mồm đánh tới… Khẽ cắn môi Mặc Sinh, hôn đến đau khổ triền miên.

Mặc Sinh đáy lòng tan chảy, vừa định đưa tay ôm hắn, ai đó bỗng nhiên ngẩng đầu, cười đến thâm trầm, “Sinh nhi, ta, nhớ, ngươi, chết, mất.”

Nói đến đây, thêm nửa câu cũng ngại nhiều.

Đương nhiên, dù Lý Kính gấp đỏ mặt tía tai, cũng cố kỵ người trong lòng đã lâu không nếm vị khuê phòng, cho nên đợi chuẩn bị thỏa đáng, mới chính thức bắt đầu động tác. Hắn tay chân liên tục, miệng còn loạn thất bát tao gọi lung tung, “Sinh nhi, bảo bối nhi, oan gia, tiểu thỏ tể tử…”

Mặc Sinh cắn một cái ngay cằm Lý Kính, cả giận nói, “Ta là… Ta là… Hồ…”

Lý Kính nghe vậy chỉ cảm thấy bụng dưới như rút gân, hắn cố nhịn cười, nhanh nhẹn thấu tới dỗ dành tình nhân, “Rồi rồi rồi, tiểu hồ tể tử, tiểu hồ tể tử, chịu chưa…”



Ngoài phòng gà gáy. Chính sự đã xong.

Rốt cuộc cũng đến phiên tâm sự.


“Tam thúc của ta, thúc ấy chết rồi…” Mặc Sinh rúc trong lòng Lý Kính, nhẹ giọng nói, “Thúc ấy lấy nội đan của mình cho ta… Lại dùng hết chân nguyên trợ ta…”

Lý Kính cúi đầu, ấn một nụ hôn lên trán hắn.

“Lúc ta mới tỉnh lại, thật sự không nhớ chuyện của ngươi… Tam thúc kể từng chuyện từng chuyện cho ta nghe… Ta từ từ nhớ ra ngươi, thúc ấy mới… Kỳ thực ta biết, tam thúc không hề hận ta… Ta cũng…”

“Ân…”

“Lý Kính, chúng ta đừng xa nhau nữa, có được không?”

“Được, chúng ta cả đời cũng không xa nhau.”



“Ngươi nói ngươi ở đâu đợi ta?”

“Chỗ sườn núi năm đó chúng ta chia lìa.”

“Ngu như heo! Năm đó ta chỉ là con hồ ly, làm sao biết ở sườn núi nào!”

“…”

“Chưa thấy ai ngu như vậy! Hại ta chờ lâu muốn chết! Ngươi là đồ… A! Lý Kính! Ngươi lại muốn làm gì?! Ngươi… Ngươi… Ta… Đừng… Ưm~”



Gió lao xao, mưa lất phất, đêm đêm nghe tiếng trống canh ba, cầu được bên nhau cùng mộng đẹp, chạnh lòng người chung gối không về. Bên ấy hương tiêu mười năm khổ, tình nồng theo ngày tháng bạc đầu. Trời xanh lạc xuân hồng, nhạn rã rời về tổ, tây phương đắm men say. Cuối cùng tại thiên nhai, hoa diễm phục ức hồi dĩ vãng, mưa chan nước mắt khắc trùng phùng.

Hỏi một câu, đáp một câu.

Ngươi có còn đó? Có ta đây.

Ngươi đang ở đâu? Ta, ở ngay bên cạnh ngươi.☆☆☆ Toàn văn hoàn ☆☆☆

Cuối cùng cũng khép lại câu chuyện về tiểu hồ Mặc Sinh rồi, không có phiên ngoại. Cảm ơn các bạn đã theo dõi thời gian qua, tớ biết bộ này tốc độ rất rùa, chỉ 29 chương mà bị kéo lê suốt mấy tháng ^^ Ân, tiểu hồ rốt cuộc cũng chứng minh được câu nói của mình trước đó, “ta tin con người vẫn còn chân tình.” Lý Kính đích thực rất tra, rất đáng ghét, nhưng thời gian mười năm đã dày vò hắn, cả nỗi tuyệt vọng hụt ở phút cuối nữa, tớ nghĩ hắn đã trả giá đủ, mười năm cũng chứng tỏ hắn xứng đáng có được Mặc Sinh, mà ở bên Lý Kính rõ ràng cũng là tâm nguyện của Mặc Sinh, thành toàn cho đôi trẻ vậy, HE vạn tuế ^^~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui