Mặc Sắc Nhiễm Hoa


Phủ đệ của chiến thần Mặc Uyên ở Côn Luân Hư, vốn chính là một tòa tiên sơn.

Mặc Uyên hiện tại là phàm thân, lại được Tố Cẩm mang vào đó, bây giờ đương nhiên là không đi ra được rồi.
Mặc Uyên đi theo đường cũ xuống núi đã ba ngày, nhưng mỗi lần đều sẽ vòng về chỗ cũ.

Mặc Uyên quay đầu nhìn hướng dòng suối, theo dòng suối chảy mà đi xuống, nhưng đường dòng suối này lại không quá trăm bước, liền tụ thành hồ.
Mặc Uyên đứng ở bên hồ cau mày, ngài đã ở chỗ này bốn ngày, lúc khát thì uống suối nước đây.

Chỉ là tiên sơn to như vậy thế mà chẳng có chim bay cá nhảy, dòng suối cũng không có cá....!Cho nên đã nhiều ngày rồi, Mặc Uyên đều hái lấy chút hoa quả tươi ăn lót bụng.
Mặc Uyên theo hướng suối nước chảy nhìn lại, nếu mà ngài đi dọc theo dòng chảy này, có phải sẽ gặp được tiên nhân ngày ấy hay không? Đến lúc đó thì thỉnh cầu y mang mình đi ra ngoài....!Nghĩ như thế, Mặc Uyên liền cầm theo kiếm, lại hướng tới dòng suối nước chảy mà đi.
Mà Tố Cẩm ở Phàm giới đợi 5 năm, lại không thấy phượng hoàng bay ra từ Côn Luân Hư, cũng không gặp Mặc Uyên, trong lòng phỏng đoán, chẳng lẽ là Mặc Uyên đã chết dưới miệng của phượng hoàng kia? Hiện giờ đã quy vị rồi?
Tố Cẩm nhìn về phía Côn Luân Hư, ngay sau đó lắc đầu.

Không, nếu mà Mặc Uyên đã chết, như vậy chú thuật của Thiên Quân ở trên người hắn sẽ khởi động....! hay là nói, chú thuật đã khởi động rồi, bây giờ Mặc Uyên đang nằm ở vùng núi hẻo lánh nào đó của Côn Luân Hư....
Tố Cẩm không yên lòng, liền lao tới Côn Luân Hư.
Vào Côn Luân Hư, đi vào huyệt động của phượng hoàng.

Chỉ là huyệt động này hiện giờ đã rỗng tuếch.


Tố Cẩm khó hiểu, chẳng lẽ phượng hoàng còn đang cùng Mặc Uyên giằng co?
Tố Cẩm đi ra huyệt động, nhìn khắp bốn phía non xanh nước biếc, trống vắng không bóng người, trong lòng nhịn không được hiện lên một ý tưởng khác: có lẽ, Mặc Uyên trong lúc vô ý được đệ tử Côn Luân Hư cứu, hiện tại đang ở trong Côn Luân Hư....
Tố Cẩm nắm chặt ống tay áo màu trắng trên người, trong lòng do dự.

Nếu mà ả không đi vào Côn Luân Hư tìm tòi thật hư, xác định tình huống bây giờ của Mặc Uyên ra sao, Thiên Quân trách tội xuống, tất nhiên ả sẽ hồn phi phách tán.

Chỉ là nếu ả đi vào Côn Luân Hư....
Tố Cẩm đứng sừng sững nhìn những kiến trúc màu xám trắng to lớn trên đỉnh núi Côn Luân Hư trong lòng hạ quyết định ─ mặc kệ, trước tìm được tung tích Mặc Uyên quan trọng hơn.
Tố Cẩm thuấn di một cái, liền đứng trước kết giới của Côn Luân Hư.

Hiện giờ ả cũng không phải tiên thân, nếu mà bước lên một bước, chắc chắn làm kinh động tới long khí xung quanh, đến lúc đó, ả không chỉ bị thương, còn sẽ dẫn tới đệ tử Côn Luân Hư.
Nhưng khi nhíu mày trầm tư Tố Cẩm nghe được phía sau dường như có động tĩnh, xoay người liền gặp phải, không khỏi bật cười.

Thật là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được thì chẳng tốn công....
"Vương gia!" Tố Cẩm nhẹ nhàng cười, làm trên mặt Liễu Chiếu Ca hiện ra nụ cười vô cùng dịu dàng.
Mặc Uyên ngừng lại ở chỗ cách Tố Cẩm hơn mười bước, nhíu mày.
Đây là thứ yêu tà bám vào người của Chiếu Ca, nếu bản thân đánh nhau với hắn, phần thắng không lớn.

Nhưng nếu để ngài tiếp tục giả vờ qua loa, như không biết người này là thứ yêu tà, Thụy An Vương ngài cũng làm không được....
Tố Cẩm mang theo ý cười vui sướng đi tới phía Mặc Uyên: "Vương gia, ta tìm ngươi đã lâu rồi, rất lo lắng cho ngươi...."

Lời nói của Tố Cẩm ngừng lại ở một khắc mà Mặc Uyên dùng trường kiếm chỉ về phía ả.

Nhìn mặt đối diện xụ xuống, khí tức quanh thân lạnh lùng, Mặc Uyên vững vàng giơ kiếm với chính mình, Tố Cẩm áp xuống kinh hoảng trong lòng, nhếch mi nói: "Vương gia? Ngài đây là...."
Nếu trước mắt giơ kiếm với bản thân chính là Mặc Uyên thượng thần, như vậy giờ phút này Tố Cẩm tất nhiên đã sớm quỳ xuống đất xin tha.

Đáng tiếc, trước mắt cũng chỉ là Mặc Uyên phàm thân.
Mặc Uyên nhìn biểu cảm trên mặt Chiếu Ca trở nên có chút tà khí, ngực đau đớn.

Là ngài không bảo vệ tốt cho Chiếu Ca, để hắn lúc sinh thời chết thảm, sau khi chết còn bị tà vật vũ nhục....
Mặc Uyên lạnh giọng nói: "Rời khỏi thân thể Chiếu Ca."
Bị vạch trần Tố Cẩm cũng không cần làm bộ dịu dàng nữa, khuôn mặt trực tiếp lạnh đi, mang theo trào phúng nhìn Mặc Uyên: "Đừng làm ra một bộ dạng thâm tình đó nữa, hắn vốn dĩ không thuộc về ngươi!"
Mặc Uyên cau mày, không hiểu lời này của Tố Cẩm là ý gì.
Tố Cẩm thu hồi trào phúng, quay trở về dịu dàng.

Nếu Mặc Uyên giờ phút này chết đi, Tư Mệnh Tinh Quân chưởng quản mệnh số phàm nhân tất nhiên sẽ biết, như vậy kế hoạch của Thiên Quân liền......
Tố Cẩm mặt cười đến ôn hòa, nhỏ nhẹ thì thào, nói: "Vương gia, đã nhiều ngày ở bên ngoài, ngài thực sự chịu khổ rồi.

Bây giờ Chiếu Ca sẽ đưa ngài về vương phủ."

Mặc Uyên biết dùng thân thể phàm nhân của mình, tất nhiên đấu không lại thứ yêu tà này, cho nên hiện giờ, chạy là thượng sách.
Mặc Uyên vung trường kiếm trong tay về phía Tố Cẩm đánh một hư chiêu, rồi sau đó thừa dịp lúc Tố Cẩm tránh né, chạy lên núi ở phía sau Tố Cẩm.
Đường xuống núi ngài ra không được, thì chỉ có thể đi hướng lên trên thôi, như vậy cũng có một cơ hội sống sót!
Tố Cẩm hoàn hồn lập tức thi pháp định Mặc Uyên lại ngay tại chỗ.

Nếu để Mặc Uyên vào kết giới, kinh động long khí thì....
Tố Cẩm đi đến bên cạnh Mặc Uyên bị định trụ thân mình, tưởng tượng đến hành vi vừa rồi của ngài, trong lòng dâng lên một cổ tức giận.
Tố Cẩm nâng lên tay liền muốn vung về hướng Mặc Uyên, nhưng lại khó khăn ngừng ở khoảng cách khuôn mặt Mặc Uyên ba tấc.
Tố Cẩm chung quy vẫn không hạ thủ được, dù sao nội tâm đối với chiến thần Mặc Uyên vô cùng sợ hãi.
"Kẻ nào tự tiện xông vào Côn Luân Hư!"
Năm đó Linh Bảo Thiên Tôn mượn sư phụ một nơi, để nhược hóa ma tính cho phượng hoàng.

Chuyện này người ở Côn Luân Hư đều biết được.

Mắt thấy thương thể phượng hoàng đã tốt lên, Lệnh Vũ liền muốn mang phượng hoàng này về huyệt động của nó.

Lại không ngờ ở đây gặp một phàm nhân và một thứ yêu vật.
Tố Cẩm bị một tiếng hét lớn của Lệnh Vũ dọa sợ, cuống quít nắm lấy Mặc Uyên muốn thuấn di rời đi, chỉ là Lệnh Vũ sao có thể buông tha bọn họ?
Chỉ thấy Lệnh Vũ rút ra bảo kiếm, bảo kiếm biến thành mấy chục cái, từng cái đều dựng đứng trước người Tố Cẩm, khiến ả không thể động đậy nửa điểm.
Phượng hoàng phía sau Lệnh Vũ bay lên, lượn lờ trên không trung, thời khắc nhìn chằm chằm Tố Cẩm, nếu mà ả dám động đậy nữa điểm nào, liền trực tiếp lao xuống, xé ả thành từng mảnh!
Tố Cẩm rơi vào đường cùng, chỉ có thể cân nhắc đến đẩy Mặc Uyên về phía Lệnh Vũ.
Phượng hoàng thấy phàm nhân đã cùng mình đánh nhau kia, không chút do dự mà phun lửa từ trong miệng ra.
Bên này Lệnh Vũ trông thấy rõ khuôn mặt hoảng loạn của Mặc Uyên, trong lòng kinh hô một tiếng "Sư phụ!", Lập tức nhảy lên ôm lấy Mặc Uyên tránh khỏi ngọn lửa phượng hoàng.

Lệnh Vũ nghĩ mà sợ nắm lấy Mặc Uyên đứng yên trên mặt đất, chỉ là sau khi lấy lại tinh thần, nhìn phàm nhân trước mắt rất giống với sư phụ, không khỏi tự giễu: sư phụ còn đang bế quan, chính mình tại sao lại nhận phàm nhân này là sư phụ được chứ? Bỏ đi, dù sao cũng là một tánh mạng.
Nghĩ như thế, Lệnh Vũ phất tay gỡ bỏ pháp thuật định thân trên người Mặc Uyên.

Chỉ là khi lấy lại tinh thần rồi tìm thứ yêu vật kia, Tố Cẩm đã sớm chạy trốn không thấy bóng dáng.
"Đa tạ tiên nhân cứu giúp." Mặc Uyên lùi lại một bước, hướng tới Lệnh Vũ cung kính cúi người nói.
Lệnh Vũ gật đầu nhận qua, rồi sau đó hỏi: "Vì sao ngươi lại chạy vào Côn Luân Hư này? Còn bị yêu vật kia bài bố." Lệnh Vũ tốt xấu gì cũng theo Mặc Uyên tu hành hơn mấy vạn năm, đương nhiên nhìn ra được khí tức quanh thân Tố Cẩm không thuần.
Mặc Uyên bình tĩnh trả lời: "Tại hạ cũng không biết vì sao lại bị yêu vật kia quấn lấy.

Về phần vì đã vô tình tiến vào tiên sơn, xin tiên nhân chớ trách."
Vô tình tiến vào? Lệnh Vũ nhíu mày, nơi tiên nhân, nếu không có tu vi, là vào không được ra không được, mà diện mạo phàm nhân này rất giống với sư phụ như thế nào lại vô tình tiến vào?
Mặc Uyên cũng không để ý Lệnh Vũ ở kia khổ tư, chỉ cung kính cúi người nói: "Tại hạ có một chuyện muốn nhờ....!làm phiền tiên nhân giúp tại hạ ra khỏi tiên sơn này."
Lệnh Vũ giơ tay triệu hồi bảo kiếm đang lơ lửng trên không trung, mà phượng hoàng thì đối phàm nhân trước mắt này vẫn ẩn ẩn tức giận, Lệnh Vũ nói với Mặc Uyên: "Đi theo ta."
Thôi, thiên hạ việc lạ gì cũng có, phàm nhân này vô tình tiến vào Côn Luân Hư có lẽ là duyên phận, chỉ cần đưa ra ngoài là được rồi.
Mà phượng hoàng trừng đôi mắt căm giận nhìn Mặc Uyên, nhưng nghĩ đến người mặc huyền y kia, vẫn thành thành thật thật đi theo phía sau Lệnh Vũ.
Mặc Uyên bị phượng hoàng gắt gao nhìn chằm chằm, lại nắm chặt trường kiếm trong tay, thời khắc cảnh giác.

Dù sao bản thân chỉ là phàm nhân, với tiên nhân bọn họ, bất quá là một táng mạng không đáng kể mà thôi.

Nếu phượng hoàng này đột nhiên làm khó dễ, sợ là tiên nhân kia cũng sẽ không vì mình mà sẽ giết con phượng hoàng này....
Chỉ là, nếu là vị tiên nhân huyền y nọ, y sẽ như thế nào? Mặc Uyên nhịn không được quay đầu về phía sau nhìn kiến trúc như ẩn như hiện.
Vị tiên nhân huyền y nọ, hẳn là đang ở chỗ kia đi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận