Một ngày này, Thanh Châu quốc vương thượng hạ chỉ tứ hôn cho Thụy An Vương gia, vào đầu tháng sau giờ lành liền đem nữ nhi của Hộ Bộ đại thần Lâm Ngọc gả vào vương phủ làm Phi.
Nghe nói, lúc ấy Thụy An Vương cự tuyệt tứ hôn này.
Chỉ là không biết vương thượng nói gì đó, Mặc Uyên liền chấp nhận.
Ngày hôm đó, Dạ Hoa đứng ở chỗ ngoặt nhìn Lâm Ngọc mặt mang tươi cười tiếp nhận thánh chỉ, tâm như đao cắt.
Khi tầm mắt thanh lãnh của Lâm Ngọc đảo qua, Dạ Hoa mới hiểu được, bản thân cùng Thụy An Vương đều là nam tử, làm sao có thể danh chính ngôn thuận ở bên nhau? Nhất thời hoảng hốt, cứ như vậy lảo đảo bước chân từ vương phủ rời đi.
Dọc theo đường đi trong đầu Dạ Hoa trống rỗng, thẳng đến ra khỏi thành.
Trong lúc vô tình, thế mà đi vào rừng hoa đào nơi họ mới quen.
Lại không ngờ, trong chốn rừng sâu hẻo lánh này, một ác nhân đang uy hiếp nữ tử, đột nhiên bị Dạ Hoa gặp được liền xông tới, dưới sự hoảng hốt, rồi rút đoản đao ra, đâm vào ngực Dạ Hoa.
Tư Mệnh ở trong mây nhìn lên mệnh bộ "Lâm Chiếu Ca, năm mười bảy, ngoài ý muốn bị ác nhân đâm chết" một hàng chữ này, mà thở dài: "Thái tử điện hạ, chớ có trách tội, chớ có trách tội.
Tiểu quân về Thiên cung xin đợi thái tử điện hạ hồi cung."
Bên này Mặc Uyên vừa mới hồi phủ, sau khi biết chuyện Dạ Hoa rời khỏi vương phủ, vội vã cưỡi ngựa đuổi theo.
Dưới tình huống tìm khắp nơi không thấy Dạ Hoa, Mặc Uyên liền nhắm đi thẳng tới rừng đào.
Chỉ là khi ngài đi tới nơi sâu trong rừng đào, lại chỉ thấy máu tươi đầy trên đất, không có cái gì khác nữa.
Thì vệ theo phía sau Mặc Uyên lần lượt xuống ngựa: "Vương gia!"
Hai mắt Mặc Uyên đỏ bừng, toàn thân căng thẳng, giọng nói lãnh lệ: "Tìm, tìm trong phạm vi trăm dặm."
Bọn thị vệ thở mạnh cũng không dám thở, vị Vương Gia này của bọn họ, tuy rằng ngày thường đều ở trong vương phủ tu thân dưỡng tính.
Nhưng quả thật không thể quên, lúc trước là Thụy An Vương mang theo 3000 kỵ binh, đem một vạn phản quân chém giết tới hoàng cung! Mới để đương kim Vương Thượng thuận lợi đăng cơ.
Tất cả thị vệ sôi sục lĩnh mệnh lên ngựa đi tìm.
Mặc Uyên lẳng lặng đứng ở bên phiến vũng máu kia, lạnh mặt chờ kết quả.
Cho đến khi mặt trời lặn, hai tên thị vệ bắt được một nam tử thô tráng, còn có nữ tử hai mắt vô thần đi tới trước mặt Mặc Uyên.
"Vương gia, thuộc hạ đã bắt được hai người này ba dặm về phía bắc, trên người nam tử còn có một đoản đao dính máu."
Mặc Uyên cũng không vô nghĩa, trực tiếp giơ tay rút trường đao bên hông thị vệ ra, chỉ vào nam tử đáng khinh kia: "Bổn vương có vô số biện pháp, làm ngươi sống không bằng chết."
Nam tử đáng khinh sợ tới mức nước tiểu ra luôn, quỳ rạp trên mặt đất lớn tiếng kêu khóc: "Vương gia tha mạng, tiểu nhân cái gì cũng không biết.
Này, này đoản đao này, là ta nhặt ở nơi đó, chỉ để uy hiếp mụ đàn bà kia thôi, ta cái gì cũng không biết! Thời điểm ta tới đó, cũng đã là như vậy rồi." Nam tử nói vẫn luôn giơ tay chỉ vào phiến vũng máu kia.
Mặc Uyên phất tay gạt bỏ đầu tóc của nam tử, không nói một câu.
Nhưng chỉ như thế, đã làm thân thể nam tử kia mềm nhũn.
Gã không ngờ tới, tâm sắc của mình khó được nổi lên, ở sâu trong rừng đào muốn uy hiếp một vị nữ tử, là đầu tiên ra tay giết một thư sinh, khi đang chạy trốn thì bị bắt lại.
Nam tử không dám nói bừa, thân thể run rẩy nói ra tình hình thực tế.
"Hắn có hình dáng ra sao?" giọng nói của Mặc Uyên có chút run rẩy.
"Là, là một vị, một vị bạch y thư sinh, rất giống, rất giống…." Nam tử nói không nên lời người bị gã giết kia là dáng vẻ ra sao, trong đầu chỉ nhớ rõ một thân bạch y, và trên quần áo màu trắng dính toàn máu đỏ tươi.
Mặc Uyên dùng mũi kiếm nâng cằm nam tử, để gã nhìn mình: "Rất giống cái gì?"
Nam tử nhìn thấy mặt Mặc Uyên, sợ hãi kêu một tiếng, rồi sau đó hoảng loạn nói: "Rất, rất giống với ngài…."
Mặc Uyên nhắm mắt, nhẹ nhàng thở ra một hơi giảm bớt nỗi đau trong lòng, sau đó giọng nói lạnh lùng, hỏi: "Bổn vương, chưa thấy được thi thể của hắn."
"Cái này, cái này, cái này, cái này, tiểu nhân không biết, lúc trước tiểu nhân chỉ lo chạy trốn, căn bản không để ý đến thi thể."
Mặc Uyên yên lặng trong chốc lát, đột nhiên phất tay chém đôi tay nam tử xuống.
Mặc Uyên đối với tiếng kêu thảm thiết và thê lương của nam tử phảng phất giống như chẳng nghe thấy, chỉ nói với thị vệ phía sau: "Đem hắn giam lại.
Mang theo hai ngàn tinh binh, lục soát trong thành ngoài thành….
Không, toàn quốc cũng phải tìm hết!"
"Dạ." Bọn thị vệ lĩnh mệnh mà đi.
Sau khi tất cả mọi người rời đi, cuối cùng Mặc Uyên nhịn không được mà hai chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ trên mặt đất.
Hoa đào bốn phía bay tán loạn, lại không mang theo nùng tình mật ý.
Chúng nó bay đến quanh thân Mặc Uyên, chỉ còn lại mùi máu tươi tàn nhẫn.
Đêm khuya, Mặc Uyên tràn ngập mỏi mệt trở lại phủ Thụy An Vương, liền nhìn thấy Đế Quân mặc long bào minh hoàng rực rỡ, mặt đầy nôn nóng đứng ở kia: "Vương đệ…."
Mặc Uyên đạm mạc đi qua Đế Quân, một câu cũng không nói.
Đế Quân vươn tay giữ chặt Mặc Uyên: "Vương đệ, trẫm…."
Mặc Uyên kéo tay Đế Quân ra, giọng nói lạnh nhạt: "Bệ hạ, hiện giờ người không còn uy hiếp ta lợi thế nữa rồi.
Thu hồi thánh chỉ đi."
"Vương đệ…."
Đế Quân muốn nói cái gì nữa, lại chỉ có thể nhìn cửa lớn phủ Thụy An Vương, đóng chặt ở trước mắt.
Đế Quân thân thể mềm nhũn, sau đó lùi lại một bước.
Phượng Cửu vội vàng bước tới đỡ lấy Đế Quân: "Bệ hạ!"
Đế Quân hai mắt vô thần, trong miệng nỉ non: "Cửu Nhi, đệ ấy sẽ không tha thứ cho ta…."
"Bệ hạ sẽ không đâu, này tất cả chỉ là ngoài ý muốn.
Thụy An Vương là huynh đệ ruột của bệ hạ, nhất định sẽ tha thứ cho bệ hạ mà! Huống hồ Thụy An Vương nếu có trách tội, hẳn phải trách tội thần thiếp, là thần thiếp để ý mặt mũi Vương gia, mới nói với bệ hạ cái hôn sự này.… là thần thiếp sai!" Phượng Cửu nói, liền tiến lên gõ cửa phủ Thụy An Vương: "Thần thiếp ở đây thỉnh tội với Vương gia!"
Đế Quân giữ chặt Phượng Cửu: "Không phải, Cửu Nhi, là trẫm sai.… Chúng ta hồi cung đi, rút lại ý chỉ kia…."
"Bệ hạ…" Phượng Cửu đau lòng mà nhìn Đế Quân bước chân tập tễnh đi vào cung kiệu.
Tư Mệnh thối! Không phải nói không liên quan đến bệ hạ sao? Ngươi gạt ta! Ngươi rõ ràng là để Đế Quân trải qua thống khổ bị người thân oán hận mà! Tư Mệnh! Thật là chuyện tốt do một tay ngươi viết ha!
Chỉ là Đế Quân, thực xin lỗi, Cửu Nhi không chỉ không làm được cái gì, còn thành đồng lõa.… Nhưng ngài yên tâm, ngài chịu nhân sinh tám khổ, Cửu Nhi đều sẽ cùng ngài
Nhưng Đế Quân… có phải có một ngày, ngài phải trải qua, chính là tình yêu đau khổ mà Cửu Nhi mang cho ngài không? Phượng Cửu không đành lòng, Phượng Cửu không đành lòng!
Mặc Uyên chậm rãi đi thẳng đến sân đã chuẩn bị cho Dạ Hoa.
Cái sân này rất thanh tĩnh, chỉ sắp xếp phòng, mặt khác cũng không có bố trí gì.
Bởi vì ngài nghĩ, sẽ cùng Chiếu Ca cùng nhau bố trí…
Mặc Uyên đang muốn bước vào sân, lại bị Tiểu Ngọc ngăn chặn.
Tiểu Ngọc nhăn mài liễu, trong mắt ngấn nước nhìn Mặc Uyên: "Vương gia…" Nàng vừa mới nhận được tin từ quản gia, muốn nàng thu dọn hành lý rời khỏi vương phủ.
Mặc Uyên vẫn không nói chuyện, chỉ là nghiêng nghiêng thân mình, muốn lướt qua Tiểu Ngọc đi vào sân mà Dạ Hoa chỉ ở ba ngày.
Tiểu Ngọc tóm lấy quần áo Mặc Uyên quỳ xuống, khuôn mặt nhỏ tinh xảo khuôn ngập tràn nước mắt, lại cực kì động lòng người.
Tiểu Ngọc từ trước đến nay giọng nói thanh lãnh, lúc này mang theo khóc nức nở, nếu đối mặt không phải Mặc Uyên, sợ là không người nào không lập tức đem nàng ôm vào trong lòng tinh tế an ủi.
"Vương gia….tâm tư Tiểu Ngọc, chẳng lẽ Vương gia không rõ sao? Tiểu Ngọc ngày ngày đều vì Vương gia mà tấu khúc Phượng Cầu Hoàng, Tiểu Ngọc không tin, hiểu đàn như Vương gia, sẽ không biết tiếng đàn này!"
Mặc Uyên không nháy mắt, trực tiếp rút quần áo của mình ra, giọng nói lạnh nhạt rơi xuống: "Ngươi tấu Phượng Cầu Hoàng, với bổn vương đều cũng chỉ là một khúc đàn để nghe mà thôi."
Nói xong lời này, Mặc Uyên liền đi thẳng vào sân, đối với mỹ nhân khóc như hạt mưa dính hoa lê phía sau, không chút để ý.
Trên Cửu Trọng Thiên, trong Tẩy Ngô Cung, Dạ Hoa ngồi ở trên giường chậm rãi mở hai mắt, trong lúc nhất thời có chút chưa hồi thần lại.
Nhấc tay nhìn nhìn quần áo đen huyền của mình, không phải thân phân thư sinh bạch y Phàm giới kia….
Y đã trở lại….
Dạ Hoa nhắm hai mắt xoa xoa trán, y thế nào mà? Thế nào mà cùng Mặc Uyên….
Than nhẹ một hơi, giảm bớt chút rung động trong lòng bởi vì nhớ tới Mặc Uyên mà có.
Dạ Hoa thế nào cũng không rõ, vì sao ở Phàm giới chỉ mới quen biết Mặc Uyên mấy ngày, vậy mà sẽ rễ tình đâm sâu…
Tình?! Khoan đã! Y tại sao lại đột nhiên đối chuyện tình yêu quen thuộc như thế? Thật giống như, giống như y đã từng trải qua rồi vậy….
Dạ Hoa còn chưa chải vuốt suy nghĩ rõ ràng, Thiên Quân đã vội vội vàng vàng chạy tới Tẩy Ngô Cung: "Dạ Hoa!"
Thiên Quân sốt ruột đi đến trước mặt Dạ Hoa, giơ tay ngăn hành động Dạ Hoa muốn hành lễ lại, rất quan tâm hỏi: "Dạ Hoa, lần này hạ phàm vẫn tốt chứ?"
Dạ Hoa không rõ vì sao Thiên Quân lại quan tâm chuyện y hạ phàm lần này như vậy, nhưng Thiên Quân còn ở trước mắt, y chỉ có thể trước ngăn lại nghi hoặc trong lòng, mỉm cười nói: "Hết thảy đều tốt, đoạn thân duyên cùng phu phụ Liễu thị đã xong."
"Vậy là tốt rồi!" Thiên Quân vui vẻ cười, rồi sau đó chờ đợi nhìn Dạ Hoa: "Dạ Hoa, hiện giờ ngươi đã hơn có tám vạn tuổi, là thời điểm chính thức sách phong Thái Tử.
Chỉ là tu vi của ngươi chưa hoàn toàn khôi phục… Dạ Hoa, bổn quân hy vọng ngươi từ giờ trở đi, ở lại Tẩy Ngô Cung tu luyện thật tốt, nhanh chóng khôi phục tu vi, cử hành nghi thức sách phong Thái Tử!"
Dạ Hoa biết Thiên Quân rất kỳ vọng với mình, y cũng chưa bao giờ làm Thiên Quân thất vọng qua.
"Dạ Hoa lĩnh mệnh.
Nhất định không phụ kỳ vọng của Thiên Quân."
Thiên Quân vỗ vỗ bả vai Dạ Hoa: "Được! Không hổ là trữ quân Thiên tộc ta! Ngươi tu luyện cho tốt đi, bổn quân không quấy rầy ngươi nữa."
Thiên Quân bước ra khỏi Tẩy Ngô Cung, đứng ở cửa cung triệu tới hai tên thiên binh: "Các ngươi ở đây nhìn, nếu Thái Tử có động tĩnh gì, tức khắc nói lại cho ta!"
"Vâng!"
Thiên Quân nhìn Tẩy Ngô Cung trầm tư.
Dạ Hoa đã quên chuyện một vạn năm, đã quên tình duyên của y cùng Mặc Uyên.
Tuy rằng y lần này ở Phàm giới lại cùng Mặc Uyên…… Nhưng không sao, với tính tình Dạ Hoa, nếu không xác định đoạn cảm tình này lúc trước có thật sự tồn tại, là sẽ không tùy tiện đi gặp Mặc Uyên.
Ông ta chỉ có thể nắm chắc trong khoảng thời gian này cho thật tốt….
Thiên Quân trong lòng có quyết định, xoay người nhìn hướng Phàm giới, ánh mắt trở nên tàn ác.
Thiên Quân quả nhiên là rất hiểu Dạ Hoa, Dạ Hoa tuy rằng ở Phàm giới cùng Mặc Uyên có đoạn tình duyên, nhưng y không dám xác định đoạn tình duyên này thật hay giả.
Dù sao ngay lúc đó y còn có Mặc Uyên, đều uống canh Mạnh bà hạ phàm.
Huống hồ, Mặc Uyên rõ ràng đã có người vừa ý, tên người nọ ở trên Tam Sinh Thạch, là Liên Tẫn.…
Dạ Hoa suốt ngày ngồi ở Tẩy Ngô Cung, trong đầu xuất hiện đủ loại hình ảnh qua lại.
Có hình ảnh y và Mặc Uyên ở Phàm giới tương ngộ quen biết; có khi mới gặp Mặc Uyên ở Tẩy Ngô Cung, Mặc Uyên vì tình sở khốn, hình ảnh cõi lòng đầy ưu tư; còn có hình ảnh ngày ấy y cùng Mặc Uyên đứng trước Tam Sinh Thạch.… từng đoạn từng đoạn cảnh tượng cùng Mặc Uyên ở bên nhau chiếm lãnh đầu óc y, y đã mất tâm tư tu luyện.
Ngày này, Liên Tống đi vào Tẩy Ngô Cung tìm Dạ Hoa, lại thấy Dạ Hoa nhíu mày ngồi ở trước án kỉ, khó được một bộ dạng sầu khổ.
Liên Tống cảm thấy hôm nay mặt trời có lẽ là từ phía tây mọc lên rồi, từ trước đến nay Dạ Hoa trầm ổn bình tĩnh, thế mà cũng có thể như vậy, thật là kỳ thay quái thay.
"Dạ Hoa? Từ khi nào mà phiền não như vậy rồi?" Liên Tống mặt nở nụ cười, ngữ khí trêu chọc.
Dạ Hoa mới lấy lại tinh thần: "Tam thúc."
Liên Tống ngồi xuống, mang theo tò mò mà nhìn Dạ Hoa: "Làm sao vậy, đây là?"
Dạ Hoa cau mày nhìn về phía Liên Tống: "Tam thúc, con mất đi trí nhớ trong một vạn năm, có phải có thứ gì đó rất quan trọng không?"
Liên Tống trong lòng lộp bộp một cái, thu hồi nụ cười trên mặt, quay đầu không nhìn Dạ Hoa, có chút hoảng loạn mở cây quạt ra phe phẩy: "Tại sao, tại sao đột nhiên lại hỏi việc này…."
Dạ Hoa nhìn Liên Tống như thế, trong lòng đã hiểu ra đáp án: "Những cái đó trong trí nhớ, con có phải đã từng yêu qua hay không?"
Tay Liên Tống phẩy cây quạt dừng lại, không biết nên trả lời Dạ Hoa như thế nào.
Hắn không muốn gạt Dạ Hoa nói "không phải", lại cũng không muốn nói "đúng vậy".
Hắn sợ hắn gật đầu rồi, Dạ Hoa sẽ lại lần nữa chịu đựng tình yêu thống khổ dành cho Mặc Uyên.
Dạ Hoa lại không cho Liên Tống lảng tránh, trực tiếp hỏi ra một vấn đề cuối cùng: "Người làm con yêu, có phải….
Mặc Uyên không?"
'lạch cạch', cây quạt Liên Tống theo âm thanh của Dạ Hoa mà rơi trên mặt đất.
Liên Tống giật giật ngón tay không nhặt cây quạt lên, theo sau nắm tay lại.
Yết hầu lăn lên lộn xuống, phát ra giọng nói khô khốc: "Con đã biết?"
Dạ Hoa quay đầu, khóe miệng hiện lên nụ cười gượng: "Quả nhiên…."
Quả nhiên là như thế..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...