Mạc Phụ Hàn Hạ

Chạng vạng, ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách.

Bert híp mắt suy nghĩ, nhìn chằm chằm màn hình máy tính, với tay lấy cà phê lại phát hiện cốc đã trống rỗng.

Định gọi nhân viên phục vụ, thì một cốc cà phê nóng đã được đưa tới tay ông. Bert ngẩng đầu, liếc mắt nhìn người tới, hừ nhẹ một tiếng.

Mộc Hàn Hạ cười yếu ớt, bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh ông.

Ông không để ý tới cô, cô cũng không lên tiếng.

Mặc dù đã có áo khoác chống lạnh, nhưng Bert tuổi đã già vẫn bị cảm, một lát sau, ông khẽ hít mũi, ngẩng đầu tìm khăn tay.

Mộc Hàn Hạ bên cạnh cũng hít mũi, lấy một tờ giấy trong túi che mặt, sau đó mới lấy một tờ nữa đưa cho ông.

Bert chán ghét nhìn tay cô không nhận, ánh mắt kia giống như đang nói: Vi khuẩn gây bệnh cảm trên tay cô còn nhiều hơn so với tôi.

Mộc Hàn Hạ bất đắc dĩ nở nụ cười, đưa cả túi khăn giấy cho ông. Vì thế ông mới rút giấy ra, che chiếc mũi đã đỏ bừng.

“Hắt xì...”

“Hắt xì...”

Cả hai người đều hắt xì.

Bert ném giấy vào thùng rác, đột nhiên hỏi:“Cô rốt cuộc định bám lấy tôi đến khi nào?”


Mộc Hàn Hạ mỉm cười:“Cho đến khi chú chịu nghe cháu giới thiệu giá trị đầu tư của Phong Thần mới thôi.”

Bert hừ nhẹ một tiếng:“Vậy thì xin lỗi, hôm qua tôi đã nghe ở trên xe rồi. Thứ cho tôi nói thẳng, công ty bé tẹo này không khiến tôi có tí hứng đầu tư nào.”

Trong lòng Mộc Hàn Hạ trầm xuống, nhưng vẻ mặt vẫn kiên trì không thay đổi:“Hoàn cảnh như vậy làm sao chú nghe được rõ ràng toàn bộ chứ. Trừ khi chú nghe cháu nói thêm lần nữa.”

Bert liếc nhìn cô, không hiểu sao Mộc Hàn Hạ cảm thấy ánh mắt ông lộ ra vẻ giảo hoạt vô tình.

“OK.” Ông nói.

Mộc Hàn Hạ ngẩn ra, cuối cùng vẫn vui sướng không thôi, luôn miệng nói:“Cám ơn, cám ơn chú!”

Bên trong quán cà phê lập nghiệp còn có mấy gian phòng họp nhỏ chuyên dùng để bàn bạc chuyện hạng mục. Mộc Hàn Hạ mượn bà chủ một phòng, khi máy chiếu hiện lên hình ảnh, mới mời Bert vào.

Bert bưng cốc cà phê, thờ ơ ngồi bên dưới, nhưng Mộc Hàn Hạ lại thấy được ánh mắt sắc bén và trấn tĩnh của ông. Cô tắt đèn, bên trong tối tăm, chỉ có tia sáng từ máy chiếu vào cơ thể cô.

Đây là bục diễn thuyết chỉ có một người và hội trường chỉ có một người nghe, Mộc Hàn Hạ hít sâu một hơi, trong nháy mắt, cô bỗng nhiên nhớ tới Lâm Mạc Thần.

Đây là cuộc chiến vì một mình anh.

Cô muốn chiến thắng trở về bên cạnh anh.

Hạt bụi bé nhỏ bay bay trong tia sáng chiếu hình, cô rất căng thẳng khi nói, nhưng thật sự nghiêm túc, lưng cũng ướt đẫm mồ hôi mà không hề phát hiện, Bert vẫn im lặng nghe, không tươi cười mà cũng không tỏ ra thiếu kiên nhẫn.


Cuối cùng cô cũng nói xong, đưa lưng về phía Bert, khẽ thở hắt ra, sau đó bật đèn, xoay người mỉm cười với ông.

Cô dường như khó có thể che giấu mà cũng không muốn che giấu sự chờ đợi trong ánh mắt.

Nhưng Bert nhìn cô một lát lên tiếng:“Xin lỗi, tôi nghĩ tôi tạm thời sẽ không đầu tư công ty này.”

Lòng Mộc Hàn Hạ trùng xuống, lập tức hỏi:“Tại sao?”

Bert từ từ nở nụ cười giảo hoạt và tàn nhẫn:“Nếu ưu thế của công ty này là hình thức hoạt động và nhãn hiệu trang phục mới mẻ, cả sản phẩm thiết kế bất động sản cũng như vậy thì tại sao ta không đợi các người phá sản sẽ thu mua bằng giá thấp. Như vậy ta càng tốn ít tiền, cũng đồng thời có thể cho được các người mấy thứ kia.”

Trong lòng Mộc Hàn Hạ chấn động, nhưng không thể nói lên lời.

Lúc này Bert đứng lên, lại có thể khẽ vỗ vào vai cô:“Cô nhóc, sau này trong nhân sinh xin hãy nhớ kĩ: đừng dễ dàng cầu tình tư bản. Đây mới là bộ mặt và quy tắc trò chơi vốn có của tư bản.”

Trong lòng Mộc Hàn Hạ giống như có thứ gì đó từ từ vỡ tan, cổ họng của cô như bị lấp kín không thể phát ra tiếng. Mắt thấy Bert sắp đi ra ngoài, cô kìm nén gọi:“Chờ đã! Ông đứng lại!”

Bert quay đầu lại trừng cô.

“Không, không phải như thế.” Cô nói,“Hình thức là có giá cả, sản phẩm là có giá cả, nhưng người tài là vô giá! Người ông nên đầu tư là Lâm Mạc Thần. Anh ấy sẽ tạo ra giá trị vô tận cho ông, anh ấy có thể sáng tạo ra vô hạn. Hình thức thì làm được gì, một chút tiền thu mua thì làm được gì chứ? Hiện tại tôi cầu xin ông một hai triệu thì cũng tính là gì cơ chứ? Anh ấy sẽ vì ông tạo ra nhiều hơn. Bert, nếu ông bỏ qua anh ấy, sẽ bỏ qua cơ hội đầu tư tốt nhất đời này. Ông hãy nhớ kĩ cho tôi!”

Bert nghe xong hoàn toàn mở to hai mắt nhìn, im lặng một lát, nở nụ cười:“Cô nói gì thế? Ta không cần cô nhóc như cô chỉ tay cho việc đầu tư của ta. Năng lực ư? Có thể? Ta thừa nhận người mới là thứ ta coi trọng, nhưng Trung Quốc có rất nhiều hạng mục xuất sắc, tại sao chỉ dựa vào lời nói từ một phía của cô, thì tiền đầu tư vào một người đàn ông sau này sẽ có thể phát triển chứ? Ta là chúa cứu thế à? Không đâu, cô gái, chúng ta là quỷ hút máu. Tư bản chỉ sống vì lợi ích thôi.”


Khóe mắt Mộc Hàn Hạ đã cay cay, cô im lặng, Bert nhìn mắt cô, sau đó chửi nhỏ câu gì đó, rồi ra khỏi phòng họp.

“Chẳng lẽ cả đời này ông đều sống vì lợi ích?” Cô đột nhiên lên tiếng.

Bert ngẩn người.

“Giấc mơ, thiện chí, tình yêu, tình bạn, phấn đấu...chẳng lẽ không quan trọng hơn sao?” Nước mắt cô đã đảo quanh viền mắt,“Ông đã từng điên cuồng vì chúng nó lần nào chưa? Ông chưa từng nhận được sự giúp đỡ vô tư của người khác, có người giúp ông thực hiện nguyện vọng trong lòng sao? Tôi bám lấy ông, cầu xin sự giúp đỡ của ông là dùng tất cả thành ý của mình chứ không có ý gì khác. Chỉ là tôi tin tưởng con người có nhiều chuyện không phải dùng lợi ích để cân nhắc, ngay cả lợi ích cũng không đổi được. Ông làm chuyện tốt đẹp thì cũng sẽ nhận được sự báo đáp tương ứng. Ông giúp chúng tôi, chúng tôi từ cõi chết sống lại, sau này chúng tôi nhất định sẽ báo đáp ông thật tốt!”

Cô nói xong, bất ngờ là Bert cũng không lên tiếng. Một già một trẻ đều im lặng.

Mộc Hàn Hạ hít sâu mấy cái, xoa mắt, nở nụ cười:“Xin lỗi Bert, vừa rồi tôi hơi kích động, không lễ phép. Xin lỗi, tạm biệt.”

Cô lướt qua ông, đi ra ngoài. Bỗng nhiên cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cô nghĩ mình đã dùng hết sức lực rồi.

Đúng lúc này, Bert bỗng nhiên gọi cô lại:“Chờ đã, Summer.”

Mộc Hàn Hạ dừng lại nhìn về phía ông.

Ông nhìn thẳng vào mắt cô:“Ta muốn hỏi tại sao cô phải cố gắng làm chuyện này như vậy?”

Mộc Hàn Hạ hơi giật mình, nở nụ cười, khẽ nói:“Bởi vì tình yêu.”

“Bởi vì tôi yêu người đàn ông kia. Tôi hi vọng mãi mãi nhìn thấy anh ấy hào quang vạn trượng sống sót.”

Hoàng hôn buông xuống, mưa gõ vào cửa sổ, trong phòng ấm áp, ánh đèn rực rỡ.

Lâm Mạc Thần ngẩng đầu, từ từ uống một chén rượu, Tiết Ninh bên cạnh đã hơi say, lúm đồng tiền hai bên má ửng đỏ. Không biết tại sao không khí buổi tiệc hôm nay rất tốt. Đều là người quen trên thương trường trong thành phố Lâm, mọi người tùy ý trò chuyện, nói về tình hình kinh tế gần đây, cũng nói một số tin đồn thú vị về các nhà, nói đến mức ngay cả Lâm Mạc Thần cũng hơi bật cười.


Anh là người mời khách, hôm nay Tiết Ninh không khiêm nhường như bình thường, cô ta ngồi ở chỗ chủ vị, bên cạnh anh.

Nhưng cô ta vẫn còn biết chừng mực, hào phóng khéo léo, dịu dàng đáng yêu như mưa phùn gió xuân, không có tiếng động.

Uống vui vẻ, có người quan tâm lên tiếng:“Lâm tổng, chuyện tiền nong của công ty anh thế nào rồi? Bên này vốn lưu động của tôi cũng còn mấy trăm vạn, nếu Lâm tổng không chê, cứ cầm trước dùng đi.”

Lâm Mạc Thần mỉm cười nâng chén:“Cám ơn Triệu tổng. Chuyện tiền nong tôi vẫn còn đang nghĩ cách.”

Anh tự nhiên hào phóng, những người bên cạnh cũng cười.

Tiết Ninh lên tiếng:“Jason, thực ra em có đề nghị, anh có muốn nghe một chút hay không?”

Lâm Mạc Thần đã ngà ngà say, hơi híp mắt, mỉm cười nhìn cô ta:“Ừ.”

Tiết Ninh bị anh nhìn chằm chằm khuôn mặt ửng đỏ mỉm cười nói:“Không phải em vẫn thay cha để ý đầu tư cho một công sao? Vẫn muốn tiến vào ngành bất động sản, em cũng bàn bạc với bạn học ở phố Wall, cũng rất xem trọng sự lội ngược dòng của bất động sản Trung Quốc, nhưng vẫn không tìm được người đáng tin để hợp tác. Nếu anh đồng ý cho em nhập cổ phần, đương nhiên cổ phần là do anh khống chế, cũng cho người chỉ biết lý luận suông như em thử, anh thấy thế nào?”

Cô ta vừa nói xong, bữa tiệc trở nên yên tĩnh. Tôn Chí ngồi ở cuối ánh mắt sáng lên, nắm chặt chén rượu.

Tất cả mọi người đều nhìn Lâm Mạc Thần.

Lâm Mạc Thần im lặng mấy giây, chợt nở nụ cười:“Thật sao?”

“Đương nhiên là thật. Em nào dám lừa anh chứ.” Tiết Ninh khẽ cười nói,“Tổng vốn đầu tư công ty khoảng 10 triệu. Trong đó có 3 triệu vốn lưu động, hôm qua em đã điều động thích hợp suốt đêm rồi, ngày mai anh có thể cho người của công ty sang thỏa thuận hợp tác chi tiết với bên em. Anh xem có thể chứ?”

“Có thể.” Lâm Mạc Thần nói, trong đôi mắt hiện lên ý cười thật sâu, giơ chén lên khẽ chạm với cô ta:“Cám ơn, Serena.”

Tiết Ninh dịu dàng cười, kính anh một chén này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui