Mấy ngày sau.
Cho dù bên bộ phận đối ngoại của Phong Thần đã che giấu thông tin về mảnh đất, nhưng ngân hàng “không biết từ nơi nào biết được”, đồng thời công bố thay đổi chính sách tài chính, ngừng cho Phong Thần vay vốn, cũng nhanh chóng yêu cầu trả lại tiền và lãi trong vay trong một kì.
Đồng thời mảnh đất A hợp tác với Dung Duyệt tiến vào giai đoạn thi công chủ chốt, dựa theo hợp đồng, Dung Duyệt yêu cầu Phong Thần đầu tư thêm vốn.
Trong đêm đó đã hoàn toàn thay đổi, cả thành phố đều xôn xao.
Nghe đồn mắt xích tài chính của Phong Thần gần như sụp đổ, mọi thứ đều ngả nghiêng.
Đã là đầu mùa xuân, mưa dầm kéo dài, Mộc Hàn Hạ ngồi bên cửa sổ quán cà phê, nhìn nước mưa chảy trên cửa kính. Đợi một lát, thấy Lão Phương cầm một chiếc ô đen dài đi đến.
Ông vừa ngồi xuống câu đầu tiên nói chính là:“Cháu không nên tìm ta vì chuyện này.”
Ngón tay Mộc Hàn Hạ khẽ chạm vào chén trà, im lặng. Phong Thần gặp chuyện không may, cô biết tìm Lão Phương là không thích hợp, nhưng vì Lâm Mạc Thần, vì Phong Thần do một tay anh gây dựng lên, vì vậy cô kiên trì đến đây, chưa từng đề cập với Lâm Mạc Thần.
Lão Phương có lẽ cũng biết suy nghĩ trong lòng cô, không nhanh không chậm nói:“Tiểu Mộc, mỗi một lĩnh vực đều có quy tắc riêng của nó. Quan trường là quan trường, thương trường là thương trường. Nếu ta lợi dụng quyền lực trong tay, vi phạm quy định giúp cậu ta, chính là phá hủy phép tắc. Người phá hủy phép tắc cả hai bên đều không dung. Cuối cùng còn bị báo ứng vào mình, xui xẻo vẫn là mình. Vì vậy, ta nhất định sẽ không tham gia. Hơn nữa khách quan mà nói, Lâm Mạc Thần đã thua trong cuộc chiến giành lợi ích thương mại với Trương Diệc Phóng, thắng làm vua thua làm giặc, việc đời chính là như thế.”
Mộc Hàn Hạ nghe vậy trong lòng khó chịu, im lặng một lát, ngẩng đầu nhìn ông:“Lão Phương, cháu hiểu đạo lí chú nói. Cháu cũng không phải là người không biết chừng mực, muốn chú tham gia vi phạm nguyên tắc. Về lí chú cũng không nên giúp anh ấy, về tình chú cũng không có giao tình với anh ấy. Mấy ngày nay, cháu cũng hiếm khi nhìn thấy anh ấy, nhưng mỗi khi nhìn thấy anh ấy, cháu lại nghĩ chẳng lẽ một người như anh ấy nên rơi xuống, không trở mình được sao? Cháu biết người thắng làm vua, thua làm giặc, nhưng đối với cháu thực sự không công bằng. Anh ấy còn trẻ như vậy, mới chỉ có hai sáu, làm sao có thể là đối thủ với những cáo già lăn lộn trên thương trường nhiều năm cơ chứ? Ai chẳng biết khi còn trẻ sẽ có lúc lông bông đi sai bước nhầm. Hơn nữa, anh ấy không có gia thế gì, chỉ dựa vào đầu óc và cố gắng của mình tạo ra một hình thức thương mại mới, khiến tất cả mọi người khiếp sợ. Nhưng những người đó thì sao, bọn họ đều có gia thế vững chắc, từ cha, từ cha vợ, từ vợ...Nếu bàn về thương mại, đối với sự cống hiến kinh tế cho thành phố này, bọn họ thật sự nhiều được bằng Lâm Mạc Thần sao?”
Lão Phương im lặng không nói gì.
Khóe mắt Mộc Hàn Hạ đỏ bừng, tiếp tục nói:“Lão Phương, cháu không cần chú giúp chúng cháu làm gì hết, đó là không nên, đó là không hiểu chuyện, nhưng đời người chú đã gặp được nhiều người cơ trí, đi nhiều hơn so với chúng cháu, trải qua sóng gió nhất định còn lớn hơn, còn cháu chỉ là một con người bình thường nhỏ bé, nhưng cháu nghĩ nếu chú đồng tình một chút nào đó, nói không chừng sẽ là cọng rơm cứu mạng cho bọn cháu.
Nếu lần này anh ấy có thể tránh được, thì có thể làm lại từ đầu. Lão Phương cho cháu nói mạnh miệng câu này, con người kì tài trong thương mại như anh ấy, có thể có được mấy người cơ chứ? Sau này, không ai có thể đánh giá được thành quả kinh tế anh ấy tạo ra.
Sở dĩ cháu đi tìm chú là vì nhớ tới chú là một bậc bề trên yêu thích cái mới, luyến tiếc cái mới. Cháu tin tưởng chắc chắn nhiều quyết định của chú đều không dựa vào lợi ích và nhân tình cũng không câu nệ với quy tắc có sẵn, mà xuất phát từ ánh mắt độc đáo và ý chí rộng lớn. Vì thế, chú mới coi người nhỏ bé như cháu là bạn bè, nhưng cháu dám cam đoan người như Lâm Mạc Thần còn có giá trị gấp mấy trăm lần cháu. Xin chú giúp anh ấy, giúp chỉ cho chúng cháu một con đường có thể đi được. Cho dù con đường kia khó khăn thế nào, cháu cũng sẽ chịu đựng đi cùng anh ấy.”
Lúc này Lão Phương im lặng thật lâu, sau đó thở dài, khẽ cười lắc đầu:“Tiểu Mộc, cháu rất biết làm thuyết khách, chú cũng biết cháu thực lòng, những câu này thực sự chạm vào lòng lão già này, nhưng ta vẫn có nguyên tắc cũ của mình, ta không thể giúp cháu, giúp cậu ta.”
Trong lòng Mộc Hàn Hạ nguội lạnh.
Lão Phương đứng lên, xem chừng định đi. Mộc Hàn Hạ nản lòng thoái chí, nhưng vẫn mỉm cười đứng lên tiễn ông.
Lúc này Lão Phương dừng lại một chút nói:“Chính trị chỉ giải quyết chuyện chính trị. Vấn đề kinh tế sẽ giải quyết theo góc độ kinh tế. Đây là nguyên tắc của ta. Bên trong bước không thông, sẽ phải tìm kiếm sức mạnh từ bên ngoài để phá vỡ cục diện. Hiểu không?”
Mộc Hàn Hạ nghe vậy ngẩn ra.
Lão Phương mỉm cười, lại giống như đang nói chuyện phiếm với cô:“Gần đây có phải cháu rất ít khi đến quán cà phê lập nghiệp? Ta nhớ lần trước cháu mang theo đề án của Phong Thần, không phải hoàn toàn không có nhà đầu tư cảm thấy hứng thú. Cháu cũng đã nói ta đi nhiều đường hơn so với cháu. Theo ý ta, cháu đến quán cà phê lập nghiệp đi, còn có rất nhiều chỗ có thể khai thác được. Gần đây nới đó cũng có nhiều gương mặt mới. Đương nhiên ta chủ quản công việc kinh tế của thành phố Lâm nên tự nhiên cũng phải để ý. Trong đó có những người bạn mới, không phải là người bình thường, có công ty ở quê hương còn vượt xa Dung Duyệt, Phong Thần. Ta nghĩ ' đại ẩn vu thị' dùng để hình dung là thích hợp nhất. Nhưng nếu có người muốn tìm thiên sứ đầu tư như vậy giúp đỡ, cứu sống một công ty, thì còn phải dựa vào vận may. Phải xem người đó bản lĩnh đánh hạ được đối phương không. Khó khăn không hề nhỏ, vì đôi khi thương nhân người ngoại quốc có phương thức, lối suy nghĩ khác với người Trung Quốc chúng ta.”
Gặp mặt Lão Phương xong, Mộc Hàn Hạ không muốn về nhà, ngồi xe buýt trở về công ty. Cô biết tối nay Lâm Mạc Thần mời một công ty ăn cơm ở nhà hàng gần đó.
Vừa xuống xe, từ xa đã nhìn thấy cửa nhà hàng nguy nga lộng lẫy, Lâm Mạc Thần, Tôn Chí và mấy người đứng chung một chỗ.
Mộc Hàn Hạ dừng bước, dưới đèn nê ông, bóng dáng anh âm trầm, sắc mặt ửng đỏ, nhàn nhạt cười, đang nói chuyện với mấy người. Tối nay chắc chắn không hề uống ít rượu, xe của đối phương nhanh chóng tới, Tôn Chí tiễn bọn họ lên xe, ở cửa nhà hàng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Mộc Hàn Hạ từ từ đi qua.
Hai người bọn họ nói mấy câu, Tôn Chí đi về phía Mộc Hàn Hạ đang đi tới, còn vẻ mặt Lâm Mạc Thần thản nhiên nhìn người đi tới.
Mộc Hàn Hạ bước nhanh, vừa vặn chạm mặt Tôn Chí.
“Vừa cơm nước xong à?” Mộc Hàn Hạ hỏi.
Tôn Chí cũng cười gật đầu nói:“Xong việc nên ngồi xe buýt về, ông chủ đang ở kia, chuẩn bị quay về văn phòng.”
“Tôi cũng đi tới đó.”
Tôn Chí đi được hai bước, dừng lại gọi cô:“Quản lí Mộc.”
“Vâng.” Cô quay đầu lại nhìn anh ta.
Anh ta dừng một chút nói:“Hôm nay ông chủ bán xe, được hơn một trăm vạn.”
Mộc Hàn Hạ hơi hoảng hốt:“Hả.”
Tôn Chí cười:“Tôi nói với cô một tiếng, cô cũng đừng hỏi anh ấy. Ông chủ luôn có chủ kiến của mình, cầm được thì cũng buông được.”
“Tôi biết rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...