Mạc Phụ Hàn Hạ

Mạnh Cương cũng không dốc sức, Mộc Hàn Hạ dùng hết sức lực đẩy anh ta ra.

Sau đó cô lảo đảo vài bước, anh ta vẫn còn ngồi, cô đứng, trong lúc đó hai người đều im lặng.

“Mộc Hàn Hạ.” Anh ta khẽ gọi tên cô.Mộc Hàn Hạ nhìn xuống mặt đất, để che giấu sự khó xử, giả vờ cười thoải mái:“Mạnh tổng, cám ơn anh đã lo lắng cho tôi. Thật sự với tình trạng hiện tại của tôi, sự giúp đỡ của anh giống như một miếng bánh rơi từ trên trời xuống vậy. Nếu tôi không biết ơn thì quá vô tâm vô phế, tuy tôi muốn học đại học, nhưng tôi không thể bỏ công việc hiện tại được. Tôi cảm thấy vẫn nên chờ sau này có cơ hội sẽ thi lại.” Cô dừng một chút ngẩng đầu nhìn anh ta:“Tôi tạm thời còn chưa muốn người khác sắp đặt cuộc sống cho mình.” Mạnh Cương im lặng một lát, nếu nói ánh mắt của anh ta trước đó có chút tán dương thì hiện tại đã khôi phục lại sự thâm trầm bình tĩnh. Anh ta lấy ra một điếu thuốc, hút hai hơi, tiếng nói lãnh đạm:“Cân nhắc rõ ràng thì tốt rồi.” Mấy ngày tiếp theo, đại xúc tiến tiêu thụ vẫn còn tiếp tục, cả Nhạc Nhã vẫn bận rộn đến xây xẩm mặt mũi.

Mộc Hàn Hạ cũng bận rộn nhiều việc, nhưng cô rốt cuộc cũng không thể bỏ được việc chạy bộ ở sân vận động, đôi khi cũng hơi ngẩn người. Có một lần ăn cơm, Hà Tĩnh hỏi cô:“Gần đây có tâm sự gì à?” Mộc Hàn Hạ không muốn nói dối, nhưng cũng không muốn đề cập đến chuyện đó, vì thế đáp:“Cũng không tính là có tâm sự, chỉ là mấy hôm trước có một miếng bánh rơi xuống đầu tớ, nhưng tớ lại không cần.” Cô nói mập mờ, Hà Tĩnh trừng mắt nói:“Sao lại không cần?” “Nếu điều kiện là bị vây trong miếng bánh ấy thì sao? Ngoan ngoãn ngốc nghếch, khi chủ nhân muốn cắn thì cúi đầu xuống cho cắn một miếng.” Mộc Hàn Hạ nói,“Tớ không muốn sống cuộc đời như vậy.” Bất tri bất giác, ngày Vĩnh Chính khai trương sắp đến rồi. Công nhân viên ở Nhạc Nhã chìm trong niềm vui vì một tuần đại xúc tiến tiêu thụ đạt được thành công rực rỡ, còn Vĩnh Chính ở con phố phía trước luôn yên tĩnh, không hề có động tĩnh gì, càng khiến cho nhiều người cảm thấy bọn họ bị đả kích, bế tắc nên không cần phải để bọn họ vào mắt.

Chỉ là Mộc Hàn Hạ nhớ tới khuôn mặt kia của Lâm Mạc Thần luôn luôn cảm thấy bất an.

Cảm giác kia giống như sự yên lặng trước cơn bão, mà bạn không thể biết được phía sau khuôn mặt kia, người đàn ông này rốt cuộc có suy nghĩ gì.


Không ai nghĩ đến, Vĩnh Chính khai trương thế tiến công lại mạnh như thế, không hề im lìm như thường mà lại càng phát rồ.

Tuần đầu tiên toàn bộ quần áo giảm giá 95%.

Nhắc tới điều này phỏng chừng tất cả mọi người đều sẽ kinh ngạc. Bởi vì ai cũng biết quần áo trong siêu thị, kiểu dáng đều lỗi thời, chất lượng cũng chỉ là tạm ổn, cũng chỉ có những cụ ông bác gái mới mua quần áo ở siêu thị, lại còn phải giữ giá với quần áo bán ở chợ. Vì vậy từ trước đến nay, chúng ta hiếm thấy có siêu thị nào dùng quần áo để quảng bá.

Tuy nhiên Vĩnh Chính lại ra một quân bài không theo lẽ thường, thậm chí nói còn phá vỡ cách làm của tất cả các siêu thị trước đó với mặt hàng trang phục.

Ngày đầu tiên khai trương, khi nhóm khách hàng đi vào trong siêu thị, thứ đầu tiên bọn họ nhìn thấy là áp-phích xúc tiến tiêu thụ trên diện rộng dành cho quần áo vô cùng bắt mắt, những từ ngữ xúc tiến tiêu thụ cực kì hài hước hoàn toàn thu hút ánh mắt họ.


Mà khi bọn họ đi đến khu quần áo nhìn thấy: a, không tồi nha! Hàng hóa được trưng bày không giống với các siêu thị hay chợ bán buôn khác, mà giống với một cửa hàng quần áo mới mở hơn, ngọn đèn sáng dịu, trưng bày ấm áp, kiểu dáng đơn giản đẹp đẽ, chất liệu cũng tốt.

Lại nhìn đến giá cả, giảm giá 95%! Gần như bắt kịp giá trên taobao, hơn nữa còn cảm nhận được chất lượng.

Không chỉ có thể ở giữa khu quần áo, có hai xấp áo phông nam nữ siêu lớn được xếp gọn gàng, có năm màu sắc đen, trắng, xanh, tro, đỏ, chất liệu sờ vào tương đối mềm mại, bên cạnh còn dựng một bảng giá cao siêu lớn: chỉ 9,9 tệ!

Bên cạnh còn có tờ thông tin: Tất cả những loại quần áo này chỉ có trong dịp khai trương, bán hết là ngừng, nhanh chóng đặt mua.


Mấy cụ ông bác gái thấy được còn có thể chờ sao? Lập tức kéo xe đẩy hàng đến tranh nhau mua. Việc cướp đoạt này đều dễ dàng thu hút đám đông, tất cả mọi người bắt đầu tranh đoạt, chỉ cần nhìn thấy giá cả kiểu dáng không tồi, liều mạng ném vào trong xe đẩy hàng. Trong lúc đó, dường như mỗi xe đẩy hàng đều phải có mấy món quần áo, có xe thậm chí quần áo chiếm đến một nửa, mua hết cho già trẻ lớn bé trong nhà. Hai chồng áo phông mới mang ra một lúc đã hết sạch.

Bởi vì sức hút của quần áo nên một truyền mười, mười truyền trăm. Vĩnh Chính nhanh chóng đông khách, lúc này mọi người cũng chú ý tới những hàng hóa khác bên này cũng không đắt mấy so với bên Nhạc Nhã. Hơn nữa về tổng thể môi trường mua sắm rất thoải mái, sạch sẽ, rộng rãi, thời thượng, cảm giác đồ sộ hơn rất nhiều so với Nhạc Nhã đã mở nhiều năm. Người đi ở trong đó, tâm tình cũng vui vẻ hơn. Hơn nữa nhân viên bán hàng đều vô cùng nhiệt tình ân cần, cẩn thận, làm cho người ta cảm thấy vô cùng tốt. Không chỉ vậy, nhóm khách hàng còn phát hiện, một số hàng hóa ở nơi này chất lượng thoạt nhìn còn tốt hơn Nhạc Nhã, ví dụ các đồ tươi sống tôm cá thịt.

Toàn bộ doanh số hàng hóa đều tăng cao.

Tuần đầu tiên Vĩnh Chính khai trương, mỗi ngày mức doanh thu đột phá đến 200 vạn, ngày thứ 2, thứ 3 thậm chí còn đạt tới 300 vạn, hoàn toàn uy hiếp doanh thu bình thường của Nhạc Nhã. Trong một tuần này, doanh thu của Nhạc Nhã rõ ràng chịu sự đả kích, trước đó đỉnh điểm của đại xúc tiến tiêu thụ là 300 vạn, hiện tại chỉ còn 200 vạn.

Trong một tuần này, mỗi người ở Nhạc Nhã dường như đang nằm mơ. Không khí trong văn phòng từ vui mừng thoải mái trở nên nghiêm túc, tĩnh lặng.

Hôm nay Mộc Hàn Hạ lên lầu trên đưa văn kiện, khi đi ngang qua văn phòng Mạnh Cương, nghe thấy bên trong mơ hồ truyền đến tiếng nói nghiêm khắc của anh ta:“Cái gì các người không làm được chiết khấu 95%? Tôi cho các người nhiều năm có được một hệ thống Nhạc Nhã vững chắc, nhất định phải làm...” Mộc Hàn Hạ không dám nghe thêm, nhanh bước xuống lầu.


Từ sau buổi sáng hôm đó, cô dường như không còn gặp lại Mạnh Cương nữa, nhưng rõ ràng sự khởi đầu rực rỡ của Lâm Mạc Thần khiến Mạnh Cương vốn là một người lão luyện trong ngành siêu thị nhiều năm cũng phải chấn động.

Tối nay sau khi tan làm, Mộc Hàn Hạ lại cùng ăn đồ nướng với Hà Tĩnh.

Ánh trăng trong suốt, thành phố yên tĩnh, hai người ngồi trước quầy ăn uống, tổng cộng cũng chỉ hết 32,5 tệ. mỗi người uống một chai Phân Đạt, vẫn sống những ngày bình thường vô tâm vô phế như trước, nhưng cho dù hai cô chỉ là hai con tép nhỏ cũng vẫn cảm giác được dư chấn khai trương của Vĩnh Chính mang lại.

Hà Tĩnh nói thầm:“Cậu nói xem trang phục của Vĩnh Chính, bán như thế nào mà tốt như vậy? Sao chúng ta không làm giống bọn họ, chọn đồ chất lượng tốt, đẹp đẽ, đóng gói lại, làm xúc tiến tiêu thụ? Mấy ngày nay đã mất rất nhiều khách hàng rồi.

Mấy ngày nay Mộc Hàn Hạ ở bộ phận thị trường cũng tiếp xúc được với không ít chuyện liên quan đến nghiệp vụ. Cô cúi đầu cắn chân gà đáp:“Nào dễ dàng như vậy? Thứ nhất, Lâm Mạc... Vĩnh Chính bọn họ làm như vậy là vô cùng mạo hiểm. Quần áo không giống như những hàng hóa khác, có đặc tính riêng, nhanh chóng đổi mới theo mùa, dễ dàng tạo thành hàng tồn. Lúc này Vĩnh Chính đang cháy hàng, nếu không cháy hàng, thì toàn bộ hàng hóa này sẽ thất bại.

Vì vậy bình thường siêu thị chúng ta chỉ nhập vào một ít quần áo có kiểu dáng bình thường, duy trì doanh số bình thường là được rồi. Cậu xem các siêu thị khác ai dám mạo hiểm như vậy dám tiến công vào lĩnh vực quần áo?” Dừng một chút, cô nói:“Tớ cảm thấy với tính cách của Mạnh tổng sẽ không làm như vậy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui