Mạc Nghiên Xuyên Sách
" Không có...Ân... Đừng..." Từng nụ hôn tinh tế rơi nhẹ xuống chiếc cổ tuyết trắng của Mạc Nghiên và để lại mấy dấu vết như hồng mai giống như mang cổ u hương.
Tiêu Mục Thần cố định vòng eo mảnh khảnh của cô, bàn tay to mò mẫm khắp nơi, lưỡi dài xâm nhập vào trong cái miệng nhỏ và không ngừng liếm mút mật ngọt.
Mạc Nghiên mở to hai mắt mê mang, cô vô lực dựa vào trong lòng ngực của ngươig đàn ông. Trên đùi đột nhiên truyền đến cảm giác nóng rực cùng với tê ngứa khiến cô trợn to hai tròng mắt, đôi tay chống cự trước bờ ngực rắn chắc của hắn.
" Ngoan... Tôi chỉ sờ một chút thôi." Đáy mắt Tiêu Mục Thần mang theo nồng đậm tình dục. Bàn tay to của hắn khẽ vuốt ve da thịt mềm mại trơn trượt rồi vuốt dọc theo làn váy lên phía trên, lặng lẽ mò vào trong nơi u mật của cô, ngón tay hắn cách quần lót nhẹ nhàng vân vê tiểu huyệt.
" Ngô... Ha a.... Đừng như vậy.... Tôi còn phải làm việc...." Thân mình mẫn cảm của cô run rẫy. Nơi ngón tay tà tứ của hắn khiêu khích chậm rãi chảy xuống một dòng mật dịch, hoa huy*t truyền đến cảm giác bị dị vật xâm nhập làm Mạc Nghiên đột nhiên cứng đờ thân thể, tay nhỏ khẩn trương nắm chặt cổ áo khoác của người đàn ông.
Thừa dịp Mạc Nghiên không chú ý, Tiêu Mục Thần đem ngón tay dọc quần lót thẳng tiến đi vào trong rồi không ngừng vỗ về chơi đùa cánh hoa ướt át và đồng thời còn nhân cơ hội đâm ngón tay vào trong hoa huy*t nhỏ hẹp. Nhìn Mạc Nghiên đắm chìm trong vui thích, hắn liền càng thêm dùng sức làm càn thọc vào rút ra, thỉnh thoảng còn dùng ngón cái nhẹ ấn hoa đế mẫn cảm.
" Ha a..... ngô..." Môi mỏng của hắn lấp kín cái miệng nhỏ đang lải nhải rên rỉ, lưỡi dài bá đạo xâm lược khoang miệng, thỉnh thoảng còn liếm mút đùa giỡn cái lưỡi thơm tho mềm mại, đồng thời động tác nơi ngón tay càng thêm làm càn quấy đảo nhục bích mẫn cảm và đôi lúc còn ấn vào điểm mẫn cảm bên trong hoa kính. Tiêu Mục Thần gắt gao ôm cơ thể mềm mại đang chìm đắm trong tình dục vào lồng ngực. Khi phát hiện hoa kính của Mạc Nghiên bắt đầu hút chặt và nghiền áp ngón tay vào bên trong khiến hắn nổi lên ý xấu mà dùng ngón tay trêu ghẹo ma sát điểm mẫn cảm. " A a..."
" Đừng kêu lớn quá, cẩn thận mấy người bên ngoài nghe được, haha." Hắn cắn nhẹ vành tai như bạch ngọc của cô. Lời nói của Tiêu Mục Thần làm Mạc Nghiên nôn nóng cắn cánh môi, một tiếng rên rỉ tinh tế yêu kiều bật ra, âm điệu rên rỉ ngọt nị mang chút giọng mũi khiến hắn cơ hồ muốn đầu hàng dục vọng và phóng thích bản thân hung hăng cắm vào trong tiểu huyệt chật hẹp.
" Cốc cốc... Tiêu Tổng..."
Bên ngoài truyền đến tiếng nói của Jason làm Mạc Nghiên giật mình và hoang mang lo sợ, hoa huy*t bởi vì bị kinh hách cùng cảm thấy thẹn thùng mà càng trở nên kẹp chặt ngón tay đang thọc vào rút ra. Hoa kính khẩn trương chặt hẹp khiến Tiêu Mục Thần cảm thấy ngón tay gần như sẽ bị bấm gãy. Bàn tay hắn dùng sức vặn bung ra hai chân đang kẹp chặt của Mạc Nghiên, ngón tay không lưu tình chút nào mà hung hăng ma sát vân vê giày vò điểm mẫn cảm bên trong hoa huy*t. Khoái cảm bên trong hoa huy*t cùng với tiếng gọi bên ngoài làm Mạc Nghiên sắp không chịu nổi. Cảm giác hổ thẹn cùng với từng đợt khoái cảm không ngừng đánh úp về phía cô. Cảm giác tê dại khiến toàn thân cô khó thoát khỏi. Thân thể mềm mại đột nhiên hơi cứng lại, tay nhỏ nắm chặt cánh tay người đàn ông, hàm răng cách áo sơ mi hung hăng cắn mạnh vào xương quai xanh của hắn vì sợ hãi bị người phát hiện, hoa huy*t không ngừng trừu sức, co rút phun trào từng luồng hoa dịch ngọt ngào làm bàn tay hắn dính ướt. Một ít mật dịch dọc theo đùi trắng nõn chảy xuống dưới và biến mất tại chiếc thảm Ba Tư màu tối.
" Kỳ quái... Boss không có ở bên trong sao?" Trong văn phòng không có một tiếng động nào làm Jason nghi hoặc xoay ngừoi rời đi.
Tiếng bước chân xa dần làm Mạc Nghiên thả lỏng hạ thân đang căng chặt, thân mình cuộn tròn khóc nức nở trong lòng ngực người đàn ông khiến khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy nước mắt càng trở nên đáng thương. Ánh mắt Mạc Nghiên phẫn nộ nhìn Tiêu Mục Thần, đáy mắt cất giấu một tia uỷ khuất và bất lực, quần áo hỗn độn khiến người ta biết ngay ở đây vừa trải qua một trận hoan ái. Cảm giác dính nhớp trên đùi làm Mạc Nghiên không biết làm sao. " Huhu..."
" Đừng khóc... Ngoan." Nụ hôn tinh tế rơi xuống đôi mắt đang không ngừng rơi lệ, Tiêu Mục Thần bế Mạc Nghiên lên rồi từ từ đi vào một cánh cửa, bên trong căn phòng nghỉ ngoài giường ra còn có phòng tắm, hiển nhiên đây là địa phương để hắn nghỉ ngơi lúc tăng ca. Hăn làm ướt khăn lông rồi sau đó mới chậm rãi tẩy rửa hoa dịch trên đùi cô, động tác mềm mại dịu dàng giống như đang nâng niu đồ sứ dễ vỡ.
Nhìn cô cắn chặt đôi môi đỏ mọng, biểu tình toàn là khủng hoảng và cảm thấy thẹn thùng, hắn liền hiểu rõ cô đang lo lắng cái gì. " Yên tâm, văn phòng có công dụng cách âm rất tốt nên sẽ không có người nào nghe được, bảo bối đừng khóc."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...