Nếu đặt ở trường hợp bình thường, trừ Lâm Mộ ra thì cả An Cẩm Thành lẫn Lục Nhung đều không phải người thích nói nhiều. Nhất là “Bích hoa số một” của Khôn Kiền, tức An Cẩm Thành, nghe đồn vị này mỗi lần nói chuyện với dân đen một câu là phải súc miệng mười lần, cao quý lạnh lùng giống như con gà bị đông lạnh thành chim cút trên đỉnh Everest.
Nhưng mà giờ phút này, đến cả Lâm Mộ vốn thích nói chuyện cũng không thèm mở miệng, ba tên nam sinh cứ thế ngồi đực mặt cạnh bể bơi, không khí có hơi xấu hổ.
Trần Mỹ Hoa hiện tại đã dám một mình nghịch nước, An Cẩm Thành đưa ống nước cho bà, bà liền cười nói cảm ơn, đứng dưới đáy hồ bơi cầm cái ống vung tới vung lui.
Lâm Mộ vẫn kiên trì đơn phương giận dỗi với Lục Nhung, cậu không thèm nhìn mặt người nào đó, vẻ mặt nghiêm túc thái độ im lặng kiệm lời ra sức chà gạch men bậc thang, An Cẩm Thành bên cạnh thấy không khí giữa hai người này có gì đó là lạ, mới đầu không muốn xen vào chuyện người khác, nhưng mà càng lúc lại càng thấy xấu hổ, đến nỗi quíu cả ngón chân…
An Cẩm Thành lần đầu tiên “vạn tuế nở bông” tìm đề tài mở chuyện, hỏi Lâm Mộ: “Cậu làm bài tập xong chưa?”
Dạo này quan hệ giữa Lâm Mộ và thiếu gia tốt hơn trước nhiều lắm, cũng nể mặt người ta mà trả lời: “Làm xong rồi.”
An Cẩm Thành lại hỏi tiếp: “Đề thứ hai của bài tập toán cậu tính ra bao nhiêu?”
Lâm Mộ nghĩ rất nhanh: “Căn bậc hai.”
An Cẩm Thành hơi nhíu mày, có chút bất mãn người này mỗi lần trả lời đều là phun ra ba chữ ba chữ, đang tính nói gì đó bỗng nghe Lục Nhung ở bên cạnh lên tiếng hỏi: “Đàn anh, hai ngày cuối tuần Khôn Kiền có lớp phụ đạo không?”
Đối với đám học sinh vùng Giang Nam vốn vẫn sống dưới áp lực học tập to bự như núi mà nói, từ tiểu học tới trung học không tồn tại thứ gọi là hai ngày cuối tuần, dân văn phòng còn có 996, lũ học sinh lại chỉ xứng với 707. Khôn Kiền thuộc loại trường bán công, tỷ lệ lên lớp lại nằm trong top đầu, thứ bảy chủ nhật đều có lớp học phụ đạo tới tận ba bốn giờ chiều, sau đó lại để học sinh tự mình ôn tập đến sáu giờ rưỡi mới đóng cửa trường.
An Cẩm Thành bị hỏi như vậy, không thể chỉ lo nói chuyện với Lâm Mộ, liền quay sang nhìn Lục Nhung nói: “Tháng mười mở lớp, nếu cậu theo không kịp chương trình học có thể báo danh.”
Trường họ không yêu cầu học sinh đặc biệt theo học phụ đạo, hơn nữa bên Quận Đông cuối tuần nào cũng tổ chức đại hội trao đổi, Lục Nhung chưa chắc có thời gian đến trường.
Lâm Mộ tranh thủ nghía Lục Nhung một cái, mở miệng không mặn không nhạt, cũng không rõ là nói với ai: “Sợ theo không kịp?”
Lục Nhung cũng không nhìn đối phương, giọng nói bình tĩnh: “Học lực bình thường.”
Sau đó, hai người lại im lặng.
Bị kẹp ở giữa – An Cẩm Thành “…”
Lại qua mấy phút, Lâm Mộ không rõ là đụng nhầm phải dây thần kinh nào, bắt đầu mở miệng nói chuyện với An Cẩm Thành: “Olympic Toán năm nay tháng mấy?”
An Cẩm Thành cũng không xác định lắm: “Chắc cuối năm, trận đấu trước nghỉ đông tham gia cho vui thôi, trọng điểm là đợt hè.”
Lâm Mộ gật gật đầu, Lục Nhung bên cạnh lại xen mồm: “Lớp 10 có tổ chức thi đấu khoa học công nghệ không?”
Lần này An Cẩm Thành chắc chắn nói: “Có, nhưng thời gian cụ thể phải đi hỏi cô Sở mới biết.”
Lâm Mộ đột nhiên hỏi: “Tính tham gia?”
Lục Nhung cũng không rõ là đáp lời ai, nói câu không chủ không vị: “Hỏi thăm thôi.”
“…” An Cẩm Thành đột nhiên có một loại ảo giác, mình giống như cái điện trở nằm trong mạch điện song song, bị cả hai đầu khống chế, lăn qua lộn lại…
Ngồi tán gẫu không đầu không đuôi được một lát, “điện trở” An Cẩm Thành bắt đầu chịu không nổi, mau chóng lau dọn nửa bên hồ bơi phần mình xong liền tìm cớ chuồn đi mất, bỏ lại ba người Lục Nhung, Lâm Mộ cùng Trần Mỹ đứng trước nửa cái hồ bơi còn lại, ba mặt dòm nhau.
Trần Mỹ Hoa đương nhiên không nhận ra Lục Nhung với Lâm Mộ đang dỗi nhau, bà nghịch nước chán chê lại đi ăn kẹo, ngồi yên lặng tráng nắng dưới bóng cây.
Lâm Mộ phát hiện Trần Mỹ Hoa giống như đã tự hình thành cho mình thói quen cố định, vào những thời điểm nhất định bà sẽ phải làm chuyện gì đó, không thể hạn chế bà, đương nhiên chỉ là những lúc bệnh của bà ổn định thôi, nếu không ổn định sẽ giống như lần trước vậy, một mình bà lén lút chạy đi tìm Lâm Mộ, khiến Lục Nhung tìm cả buổi không thấy đâu.
Lục Nhung hơn phân nửa thời gian đều phải chú ý đến bà nội mình, ánh nhìn của cậu sâu thẳm mà dài lâu, khi nhìn người khác giống như được phủ một lớp vàng óng.
Lâm Mộ vừa lau chùi hồ bơi vừa lén ngắm cậu ta, không rõ là đến lần thứ mười mấy đó, tầm mắt của hai người chạm vào nhau.
Lớp vàng óng kia giống như một sợi lông chim, nhẹ nhàng rơi lên mặt Lâm Mộ.
Lâm Mộ không trốn tránh, sắc mặt phức tạp khẽ thở dài, giống như là hết cách với Lục Nhung rồi.
“Cậu đừng đề phòng tớ giống như phòng ăn cướp được không…” Lâm Mộ nói “Tớ có Lâm Triều, tớ biết làm sao yêu thương người khác mà.”
Lục Nhung đầu lông mày khẽ nhíu lại, lát sau, mới có chút không rõ “Ừ” một tiếng.
Lâm Mộ lại nói: “Tớ không giống những người khác.” Thiếu niên hơi khựng lại, giống như muốn nêu lên ví dụ mình không giống người khác chỗ nào, nhưng lại thấy như vậy có vẻ cố ý quá, chỉ đành nói “Từ từ rồi cậu sẽ hiểu.”
Lâm Mộ suy nghĩ một lát, khẽ cười, bổ sung thêm: “Lâu ngày nhìn rõ lòng người còn gì.”
Lục Nhung không nói gì nữa, mi mắt hơi rũ xuống, ánh vàng biến mất khỏi gương mặt Lâm Mộ, Lâm Mộ bước tới trước vài bước, đứng dưới hồ bơi, hai tay chống thành hồ, ngước mặt từ dưới lên nhìn Lục Nhung.
“Tiểu Lộc.” Thiếu niên gọi “Ừ với tớ một tiếng đi.”
Lâm Mộ bản thân cũng không biết mình muốn Lục Nhung đồng ý với mình cái gì, nhưng cậu muốn nam sinh nhìn cậu, tùy tiện “Ừ” một cái thôi cũng được, để cậu có cái cớ cho mình không dỗi đối phương nữa.
Đàn em đẹp trai thật là khó “xơi” na, Lâm Mộ không kềm được lòng lại lần nữa cảm thán…
Mà cũng do mình dễ dụ quá đi, Lâm Mộ lại nghĩ.
Lục Nhung vươn tay kéo Lâm Mộ từ dưới hồ bơi lên, bàn tay nam sinh cũng không mềm mại mịn màng, mà dày dặn lại ấm áp, với tay giúp Lâm Mộ vuốt mấy cái lá vươn trên tóc, thiếu niên cúi đầu, hỏi một câu còn không?
Lục Nhung bảo hết rồi, Lâm Mộ liền nhoẻn miệng cười, đi bơm nước vào hồ bơi.
***
Hai người họ ngồi chờ đến giờ tự học kết thúc, Lâm Triều cũng trở về từ kỳ viện.
Lâm Triều đến đón em trai mình, đứng ở ngoài lưới ra dấu:【 Quét dọn xong chưa?】
Lâm Mộ lập tức đáp lại:【 Xong rồi 】
Cậu quay đầu hỏi Lục Nhung: “Cùng đi chứ?”
Lục Nhung gật đầu, kéo tay Mỹ Mỹ nhỏ giọng nói gì đó.
Nói thật, Lâm Triều có hơi rén Lục Nhung, Lâm Mộ từng giả thành “cô” cùng đối phương quan hệ vô cùng thân thiết, chờ đổi sang Lâm Triều lại thành hai kẻ xa lạ. Tính cô hoàn toàn khác hẳn Lâm Mộ, thuộc kiểu mỹ nhân cao quý lạnh lẽo như ánh trăng, hoàn toàn không giống “cái máy sưởi” luôn tỏa ấm áp Lâm Mộ.
Lục Nhung chào hỏi Lâm Triều một tiếng, không có vẻ nhiệt tình giống như hồi mới đầu gặp, nhưng cũng xem như là thân thiện, chỉ có điều ánh mắt nhìn Lâm Triều giống như đầy ẩn ý, bị nam sinh nhìn một lát mà Lâm Triều cảm giác như da ngoài đều bị lột ra.
Lâm Mộ hoàn toàn chẳng hay biết gì cả, còn thay hai người lôi kéo quan hệ: “Cái kẹp vịt vàng cậu tặng chị tớ vẫn cất giữ ở nhà á.”
Lục Nhung liếc nhìn Lâm Triều một cái, tầm mắt lại quay về Lâm Mộ, khóe môi mềm mại khẽ cong, nói một câu: “Vậy à.”
Lâm Triều mặt mày cứng ngắc, không nói chuyện.
Cái kẹp kia lúc này đang nằm trong ngăn bàn của Lâm Mộ, Lâm Triều quả thực phục em trai mình sát đất, dám mạnh miệng gạt người ta như vậy.
“Thật ra tớ với Mỹ Mỹ còn làm rất nhiều.” Lục Nhung đột nhiên lên tiếng “Cuối tuần này khu dân cư lại có hoạt động, cậu biết chưa?”
Lời này thoạt nghe như đang hỏi Lâm Triều, nhưng lại không ra dấu thủ ngữ, rõ ràng là nói với Lâm Mộ.
Lâm Mộ chớp chớp mắt, tự xem mình như người truyền lời, cho nên liền thay Lâm Triều hỏi: “Hoạt động gì ấy?”
Lục Nhung thản nhiên đáp: “Picnic dã ngoại.”
Nam sinh lại nhìn qua Lâm Triều: “Có đi không?”
Bởi vì nói rất nhanh, Lâm Triều không kịp nhìn môi của đối phương, vẻ mặt hoang mang khó hiểu nhìn sang Lâm Mộ, em trai lại tặng cô cái gáy tóc.
“Tất nhiên là đi rồi.” Lâm Mộ không thèm nghĩ lập tức lên tiếng nhận lời, nói xong giống như chợt nhớ ra gì đó, quay sang ra dấu với Lâm Triều,【Cuối tuần này khu mình tổ chức picnic dã ngoại, em thay chị nhận lời rồi đó.】
Lâm Triều:【…】
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...