Đêm đến, Amber đang ngủ ở trong phòng mà Emily nhường cho, thì ngồi dậy.
Cô lấy trong chiếc vòng cổ có nắp kia một chiếc tai nghe, sau khi xác định trong phòng không có nghe lén, mới dám bật lên:
“Là tôi đây”.
Đầu dây bên kia hỏi: “Sao rồi?”
“Bước đầu thuận lời, thưa ngài” – Amber vuốt mái tóc, nở nụ cười ranh mãnh.
“Cứ tiếp tục theo kế hoạch” – Nói rồi bên kia dập máy.
Amber hít thở sâu, cô bước ra phòng bếp để tìm nước uống.
Bước ra khỏi phòng bếp, cô thấy Adam đang đứng nhìn về hướng ánh trăng khuya.
Anh liếc nhìn cô, góc nghiêng thần thánh dưới ánh trăng làm cho Amber ngơ người một lúc.
“Chưa ngủ sao?”
Amber lắc đầu: “Anh cũng vậy sao?”
Anh nhìn cô, rồi lạnh lùng đáp: “Ừ, vì tôi không tin cô”.
Amber lo lắng, có phải cô đã để lộ ra điều gì không?
“Tính tôi rất đa nghi, đưa cô về đây, là một lựa chọn bốc đồng, nên tôi cũng không muốn chị gái mình gặp nguy hiểm, nên đành phòng hờ.
Vì dù sao, tôi cũng không biết cô là người tốt, hay xấu”.
Câu nói thẳng này của anh, khiến cô phải suy nghĩ...
Điều cô đang làm, có phải là đúng đắn không?
Nhìn vẻ mặt tràn đầy suy tư của Adam, Amber có chút ngượng ngùng...Cô lẳng lặng trở về phòng ngủ...
Thời gian sau đó, Tử Mặc và Aaron cũng cảm thấy hoài nghi về cô gái bên cạnh Adam.
Nhưng họ cũng không tìm ra điểm gì đáng ngờ.
Adam vẫn tiếp tục công việc của mình, để Amber cho Emily chăm sóc.
Dần dà, Adam quen với việc có Amber trong cuộc sống của mình, và Emily cũng rất thích cô ấy.
Chỉ là, Adam và Emily không hề biết, thân phận của Amber thực sự đáng sợ như thế nào...
Amber vẫn duy trì thực hiện theo chỉ thị của David.
Đúng, cô là lính đánh thuê của WS, nhưng có điều...
.....
Thời gian sống cùng nhau đã trôi qua 3 tháng, Emily coi Amber như em gái của mình, còn Adam vẫn luôn chăm sóc cô, như một cách để trả ơn cứu mạng của cô lúc trước.
Anh nhận ra rằng, Amber cũng là một cô gái rất năng động, vui vẻ, như bao cô gái khác...
Đến một ngày, cô và Emily ra ngoài mua bánh mì.
Đang đi trên đường, Amber nhận ra có kẻ bám đuôi mình.
Cô kéo Emily đi nhanh về phía tiệm bánh, rồi nói: “Chị à, em đi ra đây chút”.
Emily cũng không hoài nghi gì, lập tức đồng ý.
Amber vội chạy ra góc phố, nơi kẻ bám đuôi đang đứng.
Cô lạnh lùng nói: “Bám đuôi thế này, vui lắm sao?”
Người bám theo cô từ nãy đến giờ, là Masaki Ako.
Cô ta khoanh tay, liếc nhìn: “Việc mà ngài ấy nói, sắp hoàn thành chưa?”
“Thông tin về đội Alpha của FBI, tôi đã sẵn sàng rồi”.
Masaki Ako gật đầu, rồi nói: “À, còn một chỉ thị mới”.
“??”
“Giết Adam và chị gái anh ta, ngay trong đêm nay”.
Câu nói này của Masaki Ako làm cho Amber khựng lại vài giây.
“Vội vậy sao? Rõ ràng là còn thời gian..”
“Đau lòng sao?” – Masaki Ako quay sang.
Trông thấy vẻ mặt lạnh lùng kia, Ako cười khẩy: “Amber, cô không có lựa chọn.- rồi rời đi...
Amber cắn răng, nhìn về phía tiệm bánh mì, rồi quay lưng rời đi....
Nửa đêm, trụ sở FBI...
Amber đã đột nhập được vào bên trong.
Cô lấy ra một mẫu vân tay mà mình lấy từ Adam, rồi ấn lên cửa.
Tiếng bàn phím lách cách, Amber cắm USB vào ổ cứng, bắt đầu truy quét dữ liệu.
Trông thấy thông tin hồ sơ của Adam ở trên màn hình, khóe mắt của cô có chút cay...
“Phụt!” – Tiếng đèn điện bật lên.
Trịnh Tử Mặc và Claire xông vào phòng.
“Ấn tượng đấy” – Trịnh Tử Mặc giơ súng lên.
Amber gạt nước mắt, xoay người nhảy ra khỏi cửa sổ gần đó.
Claire chạy ra cửa sổ, bắn 1 viên trúng tay Amber, nhưng cô ta đã xuống được tầng dưới.
Chạy tới cửa Bắc, cô bị Adam giữ chân lại.
Anh đã nhận được lệnh của Tử Mặc cho chuyện này.
Anh khống chế Amber vào tường, tra hỏi: “Hôm nay em đã gặp Masaki Ako sao?”
Amber vùng ra: “Bỏ ra” – Cô dùng thân thủ của mình để thoát khỏi sự kèm cặp của anh.
Adam có chút bất ngờ, vì cô gái trước mặt, không còn là cô gái ngây thơ ở khu ổ chuột đã cứu anh lúc trước, mà là một sát thủ, một sát thủ chính hiệu...
Adam liên lạc vào tai nghe: “Bao vây ở tầng trệt cửa Bắc.
Mục tiêu đang ở tầng 2 với tôi!”
Amber tay nắm chặt USB, liếc nhìn anh: “Adam...”
Adam có chút thất vọng.
Anh tắt tai nghe, rồi dò hỏi: “3 phút nữa, người của FBI sẽ bao vây em, trước lúc đó, anh muốn em nói toàn bộ sự thật, Khúc Uyển Du”.
Amber ngẩn người: “Anh...sao anh biết?”
“2 ngày trước, Claire đã tấn công vào một hang ổ buôn lậu còn sót lại của bố em – Khúc Quan Minh, vô tình cô ấy tìm được thông tin về em”.
Amber cười khẩy: “Ha, không ngờ đám người đó.
Đúng, tôi là Khúc Uyển Du, con gái của Khúc Quan Minh, người đã bị anh bắn thẳng vào tim!”
Adam run rẩy: “Nếu vậy, thì Red và Stephen, vết máu của em ngày hôm ấy...”
“À? Hai tên FBI kia ấy hả? Tôi giết đấy.
Còn cái người tên Danh Uyển Hà kia, thực chất chỉ là mụ người hầu già của tôi cải trang thôi.
Mẹ của tôi đã chết 17 năm trước, các người có mò kim đáy bể cũng chả biết bà ấy là ai, dung mạo ra sao?”
Adam trở nên sốc, anh phẫn nộ nhìn cô: “Vậy, tất cả chỉ là kế hoạch của em?”
Khúc Uyển Du nở nụ cười, lòng đau như cắt: “Anh ngây thơ thật.
Chỉ cần tỏ vẻ đáng thương, rách nát một chút, mà anh đã xiêu lòng, là vì tôi giống người chị ngu ngốc ở nhà kia của anh sao?”
“Đoàng!!” – Tiếng súng vang lên, chiếc USB trong tay cô vỡ nát.
Trịnh Tử Mặc thở gấp: “Adam, có sao không?”
Adam lập tức lao tới, nhưng lại bị Khúc Uyển Du né đòn.
Lòng anh bây giờ rất rối.
Trông những động tác nhanh nhẹn của cô, đây thật sự là một sát thủ sao? Dù anh không muốn tin, thì sự thật cũng đang phơi bày trước mắt rồi.
Nhân lúc anh không chú ý, cô đá vào người anh, rồi nhảy ra cửa sổ.
Masaki Akane đã mang trực thăng tới đón trước, đỡ lấy Khúc Uyển Du lên máy bay.
Adam bàng hoàng, cô thực sự là người của WS...Anh đờ người, Tử Mặc vội nói: “Adam!”
...
Trên chiếc trực thăng, Khúc Uyển Du dùng tay quệt đi vết trầy trên gương mặt.
Masaki Akane đưa băng cá nhân: “Bị lũ FBI dồn vào đường cùng à?”
“Ừ” – Uyển Du lạnh lùng đáp.
Đúng lúc này, David gọi tới.
Lão chỉ trách móc Khúc Uyển Du một lúc, rồi lại thôi.
Vì dù sao, mục đích của hắn, cũng chỉ là đưa ra lời cảnh cáo cho FBI, chứ không có mục tiêu gì cao xa.
Khúc Uyển Du nhìn về phía cửa sổ trực thăng, trong lòng lóe lên một cảm xúc khó tả...Nét mặt thất vọng của Adam...Đôi mắt ấy....
“Adam, em xin lỗi...”
.....
2 tháng sau ngày Khúc Uyển Du tự sát...
Adam đưa Emily đến một ngôi mộ ở gần nghĩa trang Washington...Sau cái ngày biết Khúc Uyển Du là sát thủ của WS, Emily đã khóc rất nhiều, vì cô thật sự rất thương yêu cô ấy.
Bây giờ hay tin cô ấy tự sát trước mắt em trai mình, cô càng thấy đau lòng...
Adam trầm ngâm nhìn lên bia đá, trên đó khắc: “Khúc Uyển Du, an nghỉ tuổi 22”.
Trong lòng anh không biết đang có cảm xúc gì vây quanh, anh đặt lên bia đá một bó hoa cúc trắng, rồi tiếp đó là bánh dâu tây, bánh mà ngày trước cô rất thích ăn...Anh cúi đầu mặc niệm trước bia đá, nước mắt không ngừng rơi...
“Nếu có kiếp sau, anh hi vọng chúng ta sẽ không gặp nhau như thế này...”
The end.....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...