Trên một chiếc du thuyền sang trọng ở Paris.
Giang Cẩn Huyên phấn khích, cô dang rộng hai tay, như muốn ôm cả thế giới vào vòng tay vậy.
Tử Mặc đứng một bên mũi tàu, khoanh tay nhìn cô, trong lòng cảm thấy hạnh phúc.
Cô là cả cuộc đời, là cả trái tim của anh, giây phút này anh thật sự rất hạnh phúc.
Giang Cẩn Huyên quay lại, ánh nắng mặt trời soi sáng bóng lưng người phụ nữ xinh đẹp, quyến rũ ấy, đôi môi cô hằn vết son bóng, tựa như thiếu nữ đài các.
“Tử Mặc” – Cô gọi anh.
“Ừ” – Anh ngầm hiểu ý cô, tiến lại gần.
Anh ôm eo cô, cùng cô tận hưởng buổi chiều hoàng hôn trên sông Seine.
Mấy ngày qua, họ đã lui tới nơi này không biết bao nhiêu lần, có lẽ vì đây là nơi cho họ cảm giác yên bình, tự do tự tại nhất.
Tử Mặc nhìn về hướng mặt trời buông xuống.
Giang Cẩn Huyên nắm chặt bàn tay anh, vuốt ve : “Em cảm thấy thật hạnh phúc, vì cuối cùng chúng ta cũng có thể buông xuống mọi đau khổ trong quá khứ..”
Ngẫm lại những gì cô và anh đã trải qua.
Cuộc sống là những thử thách, có rất nhiều ngã rẽ cho họ lựa chọn.
Nhưng cả hai đã lựa chọn mạnh mẽ sống tiếp, chọn cho mình một con đường tuy nhiều chông gai, nhưng cuối cùng họ đã ở bên nhau, cùng nhau vượt qua những biến cố ấy.
Tình yêu của họ là những lý lẽ, chân lý mà những cặp đôi bình thường không thể thấu được, bởi lẽ nó đã trải qua nhiều nước mắt, nỗi đau và cả sự tổn thương...
Trịnh Tử Mặc nhìn cô, rồi nói : “Tiểu Huyên, anh yêu em”.
Giang Cẩn Huyên đỏ mặt, ngước nhìn anh : “Tự nhiên lại...”
Nhìn góc nghiêng như trong tiểu thuyết của anh, Giang Cẩn Huyên không ngừng trầm trồ.
Bắt gặp đôi mắt long lanh của cô, Tử Mặc đỏ mặt nói :
“Anh...lần đầu gặp em, em chỉ là một cô bé tên Anna ngây ngô, nhưng lại rất giàu tình cảm, đem đến một nguồn năng lượng tích cực trong anh.
Kể từ lần anh nghĩ mình đã mất em, anh lúc nào cũng vô thức chờ đợi, rồi thất vọng, khóc trong lòng rất nhiều...”
Giang Cẩn Huyên có thể thấy sự xúc động trên đôi mắt anh.
Cô mỉm cười : “Hoàng hôn làm anh trở nên xúc động hơn à ?”
Tử Mặc lại tiếp : “Chúa đã cho chúng ta gặp lại nhau, ở bên nhau, trải qua nhiều sóng gió.
Thôi anh mệt quá !!” – Anh đỏ mặt, lấy ra hộp nhẫn, rồi ngại ngùng : “Kết hôn với anh nhé !”
Giang Cẩn Huyên há hốc mồm.
Nửa là vì ngạc nhiên với sự cầu hôn “văn vẻ” này của anh, nửa là vì hộp nhẫn anh cầm trên tay.
Cô phì cười :
“Anh làm em buồn cười quá”.
Tử Mặc tặc lưỡi, phụng phịu nói : “Adam chỉ anh đấy.
Hắn chỉ anh làm văn mẫu rồi bảo anh cầu hôn em kiểu đấy, nghe có vẻ lãng mạn, nhưng mà anh thấy run quá...Nhưng mọi người trong đội bảo phụ nữ ai cũng thích nghe mấy lời ngọt ngào....”
Giang Cẩn Huyên cười tươi :”Chỉ cần trong lòng có nhau là được, không phải sao ? Chúng ta đã từng suýt chết vì nhau, bây giờ anh lại lo em sẽ buồn vì mấy chuyện nhỏ này à ? So với mấy chuyện đó, em sợ mất anh hơn” – Cô thẳng thắn nói.
Trịnh Tử Mặc nghe xong, trong lòng xúc động không thể tả nổi.
Anh ấp úng : “Vậy câu trả lời của em....”
Giang Cẩn Huyên nhéo hai má anh, cười khúc khích : “Là em đồng ý, đồ khô khan ạ !!!”
Trịnh Tử Mặc cúi xuống, anh một tay nâng cằm cô, tay cầm hộp nhẫn ôm chặt eo cô.
Nụ hôn hạnh phúc khiến Giang Cẩn Huyên cảm động, cô không kìm được mà rơi nước mắt.
Những giọt nước mắt hạnh phúc ấy sẽ khắc sâu vào trong trái tim, đời đời không bao giờ quên...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...