Đâu đó trong dòng người tấp nập.
Một ánh mắt luôn hướng về phía tân lang.
Ngày trọng đại này bản thân cũng đã từng trải qua.
Nhưng khung cảnh này lại chưa từng có cơ hội nhìn thấy.
Được đích thân phu quân đạp cửa kiệu, đường đường chính chính gả đi trong lời chúc phúc của mọi người.
Cùng là nữ nhân, tại sao cô ấy có thể, còn ta thì lạk không?
Một giọt nước mắt rơi xuống từ đôi mắt trong sáng kia.
Là đôi mắt nàng vẫn luôn như thế, hay là vì nước mắt đã rửa sạch moi thứ cho nàng rồi?
"Có lẽ, chọn yêu chàng là ta sai.
Mong về sau, sự lựa chọn lần này của ta là đúng..."
Môi khóe miệng cười, nước mắt vẫn rơi.
Ít ra, đây chính là cách cuối cùng mà ta yêu chàng tốt nhất rồi...!
Cảm giác, Vũ Mặc quay đầu lại nhìn.
Không một ai...!
"Là ta nhầm sao...?"
Sự tuyệt vọng gói gọn trong bốn chữ.
Thế gian nhỏ bé thật, nhìn ai cũng cảm thấy giống nàng.
Thế gian rộng lớn thật, nhìn mãi, tìm mãi, cũng chẳng thể thấy nàng...!
Đá cửa kiệu, bái đường thành hôn.
Rốt cuộc là bản thân đã nợ nàng ấy bao nhiêu thứ rồi chứ?
Hôn lễ diễn ra cũng đã nửa ngày.
Sau tiệc chúc mừng, tất nhiên tân lang phải trở về phòng cùng với tân nương.
Mở cánh cửa ra, một nữ nhân trong bộ hỷ đỏ ngồi trên giường.
Hắn biết, khi bỏ khăn che mặt xuống, cũng chẳng thể thay đổi được gì.
Bước về chiếc ghế sạp nơi Thiên Quân Dao từng ngủ trong đêm động phòng.
Không màng quan tâm, Vũ Mặc cởi bỏ giày của mình ra.
Cố Lạc Miên tất nhiên không thể đợi lâu hơn được nữa.
Nàng ta vứt chiếc khăn che mặt ra, hùng hổ bước về phía hắn.
"Vũ Mặc, chàng đây là có ý gì?"
Không trả lời, hắn tiếp tục cởi lớp y phục đỏ bên ngoài ra.
Càng khiến Cố Lạc Miên tức giận hơn.
"Dù muốn hay không, Cố Lạc Miên ta cũng đã là Mặc Vương phi.
Âu Dương Vũ Mặc, chàng không thể thay đổi điều đó"
"Vương phi của bản vương, có thể có rất nhiều.
Nhưng phu nhân của bản vương, chỉ có một!"
Đáp trả lại Cố Lạc Miên rồi nằm thẳng lưng xuống sạp.
Đến cả một cái nhìn, hắn cũng không màng đến nàng ta.
Rõ ràng đã lường trước được điều này.
Nhưng trong một chút hy vọng cuối cùng, Cố Lạc Miên thực sự chỉ muốn nhận một cái nhìn từ hắn mà thôi.
Thái độ của hắn bây giờ, dù nàng đã là Mặc Vương phi, nhưng lại cảm thấy không hề thỏa mãn.
Trong sự tức giận, Cố Lạc Miên nhắc đến Thiên Quân Dao:
"Bây giờ chàng nhớ đến cô ta, nhưng chàng dám chắc chắn cô ta có nhớ đến chàng không?"
Hắn mở mắt ra, một tay siết chặt lại.
Cố kiềm nén, bỏ ngoài tai lời của Cố Lạc Miên.
Nhưng càng im nàng ta lại càng được nước lấn đến.
"Vũ Mặc, đừng tự lừa dối bản thân nữa.
Tống Ninh Hinh mẹ ruột của Thiên Quân Dao chết là do chàng!"
Hắn quay người, đứng phắt dậy.
Hai mắt trừng lên nhìn Cố Lạc Miên.
Xem ra bây giờ nàng ta đã chạm đến đỉnh điểm của hắn rồi.
"Thái độ này của chàng không phải là không rõ, chàng là bất ngờ khi ta biết chuyện này"
"Âu Dương Vũ Mặc, mẹ ruột của Thiên Quân Dao chết chính là vì chàng"
"Cô im ngay cho ta!" - Vũ Mặc lớn tiếng.
Không sai, đây chính là nguyên nhân khiến mấy ngày trước hắn rời hoàng cung đi điều tra.
Nhận thấy được sự liên quan giữa hoàng thúc Âu Dương Vệ và Tống Ninh Hinh, hắn đã đến Nội vụ phủ tìm lại thông tin của cung nữ từng hầu hạ Thái hậu ở Phật Tâm Cung năm xưa là Tống Ninh Hinh.
Nhưng nằm ngoài dự tính, mọi thứ liên quan đến cung nữ đó đều đã không còn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...