Âu Dương Vũ Mặc bước lại phía của Thiên Quân Dao.
Hắn còn cố tình đứng phía trên nàng, chính là có ý "chắn" lại.
Đến cả Từ Lan, hắn cũng làm mặt lạnh mà nói:
"Mẫu hậu, Đàm Bì Bì là thuộc hạ của nhi tử.
Nhưng bây giờ cô ấy là người của Dao nhi"
Nghe lời này, Thiên Quân Dao sửng sờ.
Cái gì mà thuộc hạ cơ chứ?
Nàng quay ngắt lại nhìn Đàm Bì Bì, nhưng thấy cô ấy không có vẻ sẽ phủ nhận lại càng ngạc nhiên hơn.
"Mặc nhi, hôm nay con lại vì nữ nhân này mà chống đối lại mẫu hậu sao?"
Từ Lan vừa nói lại vừa chỉ chỉ tay vào mặt Quân Dao.
Từ bao giờ đứa con trai yêu quý này của bà lại có thể đối xử với bà như thế này chứ?
"Mặc nhi, không phải mẫu hậu mới chính là động lực duy nhất của con sao?"
"Nhưng Dao nhi mới là giới hạn của nhi tử!"
Vũ Mặc dõng dạc đáp lại lời của Từ Lan.
Bao nhiêu người ở đây đều nghe thấy, Mặc Vương ấy lại mà có thể nói những lời này?
Bao nhiêu năm qua, vốn nghĩ xa cách là vì nghĩ đến người mẹ này.
Từ Lan chưa từng ngờ đến một ngày Vũ Mặc lại có thể trả lời với bà như vậy.
Đúng, Từ Lan chính là một trong những nguyên nhân khiến Vũ Mặc thay đổi, cố gắng, cố gắng từng bước đi đến ngày hôm nay.
Nhưng người xưa vẫn luôn có một câu nói "Anh hùng nan quá mỹ nhân quan" xem ra không sai.
Bây giờ đối với Vũ Mặc, giang sơn không là gì, quyền lực càng không là gì đối với ba chữ Thiên Quân Dao.
Hắn là đang ở Đại Điện, nghe báo nàng được Thái hậu triệu vào cung liền lo lắng.
Thái hậu tuy tuổi đã cao, việc trong cung ít đụng tay đến.
Nhưng một khi đích thân bà đã lệnh, chắc chắn là có chuyện.
Âu Dương Vũ Mặc quay lại, vẻ mặt tỏ ra lo lắng, hai tay cũng không yên mà chạm lên bụng của Thiên Quân Dao.
"Không sao chứ? Bảo bối không sao cả đúng không?"
?!
Đám người ở đấy không ai là không trố mắt cả lên.
Khoan, gì cơ chứ? Cái gì mà "bảo bối?"
Thiên Quân Dao hai mắt mở to nhìn Vũ Mặc, chàng ấy là đang nói cái gì vậy chứ?
Từ Lan Hoàng hậu không chỉ nghe mà còn nhìn thấy, bất chợt lại đứng không vững.
Âu Dương Vũ Dịch và Tử Trạch bất ngờ, nhìn nhau.
Không lẽ...? Nam nhân cũng có trò vui của nam nhân, đây là đáng mừng rồi.
"Khoan, điện...!điện hạ? Chàng nói gì vậy chứ?"
Thiên Quân Dao lén lén giật tay áo của hắn, thì thầm nói.
Nhìn biểu cảm đó, khóe miệng hắn nhỉnh nhẹ.
Đôi mắt vẫn không rời khỏi nàng.
"Nàng còn hỏi? Là bảo bối của chúng ta đấy, chả phải chúng ta đã..."
Này này?!"
Thiên Quân Dao đỏ bừng cả mặt, vội vàng lấy tay bịt miệng Vũ Mặc lại.
Chuyện xấu hổ như thế mà chàng ấy lại định ang ảng nói ra sao?
Đàm Bì Bì nghe thấy, trong lòng có chút khó chịu, nhưng rồi cũng không thể thể hiện ra, nhìn đi chỗ khác...!
Thị nữ, thái giám trong cung đứng gần đấy hóng chuyện cũng đều nghe thấy cả rồi.
Bọn họ đang xì xầm nhau cả lên.
Thiên Quân Dao nhìn thấy ai cũng đang nhìn về phía của mình, thật xấu hổ a!
Vũ Mặc kéo nàng nép vào lòng mình, cười thầm trong bụng.
"Mặc...!Mặc nhi, con...?"
Hắn trở mặt, vứt đi vẻ mặt hạnh phúc vừa rồi.
Đối diện với Từ Lan Hoàng hậu, không chỉ nghiêm túc mà thậm chí là còn không có bất kỳ loại biểu cảm nào.
"Con nói...!"bảo bối"? Tức là...!con và nàng ta đã...?"
Từ Lan run run hai tay chỉ vào Thiên Quân Dao mà nói.
"Ý trên mặt chữ.
Mẫu hậu, phép lịch sự tổi thiểu, chính là không nên chỉ tay vào mặt người khác đâu!"
Nói rồi, hắn quay lưng.
Một tay vỗ vỗ vào đầu của Quân Dao.
Cứ thế mà bước đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...