Cậu bé sơn thôn Thất Thất, cầm một chén khoai lớn còn bốc khói, gõ cửa nhà thầy lúc hoàng hôn.
Mặc Đồng mở cửa đi ra, “Là Thất Thất à.” Cậu kéo cậu bé vào nhà.
Thất Thất nói, “Nhà em vừa mới hấp khoai lang xong, mẹ em bảo mang một chén cho thầy thiết [1], thầy An, thầy ngửi thử, rất thơm đó.”
Mặc Đồng cười nói, “Thầy thấy rồi. Thay thầy cám ơn mẹ em. Thất Thất, nào, nói theo thầy, ‘cho thầy ăn’.”
“Cho thầy thiết.” Cậu bé lặp lại.
“Cho thầy ăn. Ăn. chi.” [1]
“Ăn.”
Mặc Đồng đứng thẳng dậy, vuốt vuốt tóc cậu bé, “Vậy được rồi. Nhớ kỹ, phải nói tiếng phổ thông.” [1]
“Tại sao? Nhất định phải nói tiếng phổ thông sao?”
“Nhất định phải nói. Nước chúng ta to như vậy, có nhiều tiếng địa phương như vậy, nếu mọi người đều nói tiếng quê mình, vậy các nơi không thể giao lưu với nhau được rồi.” Nét cười nhàn nhạt trong mắt Mặc Đồng, trong căn phòng tối lờ mờ chớp lóe như thể con sóng trên mặt nước. “Ví dụ như, sau này em cưới vợ, em nói tiếng của em, cô ấy nói tiếng của cô ấy, hai bên đều không nghe hiểu đối phương, vậy không phải là không xong sao?”
Thất Thất hít hít mũi. “Em không muốn cưới vợ đâu. Con gái đều phiền phức lắm.” Cậu ta kéo kéo áo Mặc Đồng, “Ai ai, thầy An, em nói cho thầy biết, lớp chúng ta, còn lớp hai nữa, rất nhiều bạn nữ muốn gả cho thầy đó. Con trai bọn em đều nói với các cậu ấy, thầy An phải có tiên nữ mới xứng đôi à.”
Mặc Đồng cười, “Thầy đâu có tốt như vậy. Thất Thất, mau về đi. Mẹ còn chờ em ăn kìa. Thầy đưa em về nha?”
Thất Thất nhảy ra cửa, “Không cần không cần, thầy An mau ăn đi.”
Mặc Đồng đến đây dạy học đã hơn một tháng.
Huyện này có tổng cộng năm thôn để đến dạy học, năm thôn nhỏ, Mặc Đồng chọn một thôn xa nhất, nghèo nhất. Hơn một tháng nay, Mặc Đồng chiếm được cảm tình của tất cả già trẻ lớn bé trong thôn, cậu thiếu niên hiền lành trầm tĩnh này, khiến người ta không khỏi yêu mến. Các học sinh lại càng tự nguyện gần gũi cậu, đều thích lớp của cậu. Mỗi lần cậu dạy học, cửa phòng học còn tụ tập rất nhiều cụ già và thiếu phụ trẻ, mọi người im lặng lắng nghe giọng phổ thông chuẩn trong trẻo của cậu. Mặc Đồng gần như ôm đồm hết chương trình học. Cậu thậm chí dẫn bọn nhỏ ra bãi đất trống tập đội hình đội ngũ. Nhìn bọn trẻ đá đất tung lên mù mịt, giậm chân thịch thịch thịch, giống như tiếng tim đập thật lớn, khiến cậu không khỏi mỉm cười.
Cậu dường như đã quên đi quá khứ, quên đi bệnh của mình, cũng quên cái người cùng cậu chìm nổi trong trận yêu hận dây dưa kia.
Mặc Đồng vừa dùng cơm xong, Thất Thất lại nhảy đến.
“Thầy… Thầy An, có người muốn tìm thầy. Wow wow wow, anh ta lái một chiếc xe thật đẹp nha.”
Bước vào, là Chu Thích Hoài.
Một Chu Thích Hoài đầy phong trần.
Thế giới của Mặc Đồng, trong nháy mắt lại dậy lên hình ảnh của những ngày đã qua.
Những ngày đã dần dần lùi xa, trở thành những bóng ma.
Mặc Đồng lặng lẽ nhìn anh ta.
Chu Thích Hoài cũng nhìn Mặc Đồng.
Cậu thiếu niên này, vẫn gầy gò như trước, gương mặt vẫn như trước, quần áo vẫn như trước; sự nhu hòa nhẫn nại trên người cậu nhẹ nhàng quấn lấy nhau, yên lặng tỏa ra khi cậu đứng yên, cực kỳ động lòng người.
Chu Thích Hoài khẽ nhắm mắt, tiến lên trước.
“Mặc Đồng. Tôi đến rồi. Tôi đến, nhận tội với cậu.”
Mặc Đồng khẽ lui về sau một bước.
“Cậu biết không? Mặc Đồng, thầy An, chưa bao giờ làm chuyện kia, ông ấy, chưa bao giờ làm. Tất cả, chỉ là do tôi quá cả tin, quá ngu xuẩn, quá cố chấp mà ra.”
Mặc Đồng cuối cùng cũng gật đầu, “Tôi rõ. Tôi vẫn đều tin cha sẽ không làm vậy. Chúng tôi, có rất nhiều năm không gặp nhau, nhưng, ông ấy là cha tôi, tôi vẫn luôn tin ông ấy. Bởi vì tôi yêu ông ấy.”
Tôi cũng từng tin anh, vì tôi, cũng từng yêu anh.
Một lần, rồi lại một lần nữa.
Tin tưởng người mình yêu, yêu người mình tin tưởng, đây vốn là một vòng tròn đẹp đẽ nhất, viên mãn nhất trên đời này.
Chỉ là, chúng ta bây giờ, đều đã không còn ở trong cái vòng tròn đó nữa.
Người không thể, ta không muốn.
“Mặc Đồng,” Trong thanh âm Chu Thích Hoài tràn ngập đau khổ và hối hận.
“Đến ngày hôm nay, tôi sao có thể mở miệng cầu xin sự tha thứ của cậu, chỉ là, xin cậu, Mặc Đồng, xin cậu, cho tôi, cho tôi một cơ hội sửa sai.”
Bóng đèn trong phòng bỗng chớp lên một cái, sau đó bóng tối ập đến, chỉ sót lại một chút ửng đỏ.
Mặc Đồng kéo một cái ghế, định trèo lên, Chu Thích Hoài bước tới, kéo tay Mặc Đồng, “Để tôi làm.”
Cậu thiếu niên nhẹ nhàng giãy ra, ngón tay lành lạnh lướt qua lòng bàn tay Chu Thích Hoài. Chu Thích Hoài nghe cậu nhàn nhạt nói,
“Để tôi tự làm được rồi, cái bóng đèn này chất lượng không tốt, anh không biết cách, sẽ không trị được nó.”
Cậu trèo lên ghế, cẩn thận xoay xoay bóng đèn, đến một góc nọ, đèn lại sáng lên. Ánh đèn vàng nhạt rơi trên mặt cậu như thể nước, tinh khiết ôn hòa.
Lúc này Chu Thích Hoài mới ngửi thấy mùi thuốc bắc nhàn nhạt trong nhà.
Anh ta hỏi, “Mặc Đồng, cậu không khỏe sao? Sao lại uống thuốc bắc?”
Mặc Đồng lơ đãng nói, “Có chút cảm cúm, ông lão thầy thuốc ở đây kê đơn cho.”
Thật ra, mấy ngày nay, sức khỏe Mặc Đồng sa sút rất nhiều, cậu đến khám một ông lão thầy thuốc rất có tiếng trong vùng, ông lão dựa theo phương thuốc gia truyền kê đơn cho cậu, cũng giúp cậu giữ bí mật.
“Chu tiên sinh,” Mặc Đồng nói, “Anh lái xe lâu như vậy, vẫn chưa mời anh ngồi.”
Chu Thích Hoài ngồi xuống cạnh bàn, “Mặc Đồng,” đột nhiên anh ta thấy nặng nề đến mức khó nói nên lời, “cậu, có quyền hận tôi.”
Mặc Đồng đứng giữa luồng sáng, mỉm cười, “Chu tiên sinh, anh mọi thứ đều hơn tôi. Học vấn, sự nghiệp, tiền tài, địa vị. Chỉ có một mặt, tôi hơn anh. Tôi, sẽ không bị oán hận đánh bại. Không, Chu tiên sinh, tôi không hận anh. Những chuyện trong quá khứ, đều đã qua rồi. Trong lòng tôi, chúng đã tan thành mây khói. Tôi hiểu được một chuyện: ghi nhớ cái tốt của người khác, có thể khiến chính bản thân sống thanh thản. Nhưng, tôi muốn tiến lên, tôi… sẽ không quay đầu lại nữa.”
Mặc Đồng xoay người đi, “Đã trễ thế này, đường xá ở đây không hợp lái xe. Anh ở đây một đêm đi. Tôi đến nhà học sinh ở tạm một đêm.”
Khoảnh khắc cậu bước ra cửa, Chu Thích Hoài bắt lấy cánh tay cậu.
“Mặc Đồng…”
Mặc Đồng không quay đầu lại, trong bóng tối mà Chu Thích Hoài không nhìn đến, trong mắt, giữa mày cậu thỉnh thoảng hiện lên nỗi đau đớn mơ hồ ngày xưa.
“Chu Thích Hoài, thật ra, anh, và tôi, đều hiểu sai nghĩa của từ ‘yêu’. Anh hiểu lầm yêu là oán hận, còn tôi, hiểu lầm nó là tuân phục. Hai người chúng ta, đều là kẻ không hiểu gì về yêu, chúng ta ở cùng nhau, sẽ không có được hạnh phúc.”
Cậu xoay người lại, “Khi đến đây, tôi mới nhận ra, cái ái hận tình sầu của bản thân mình, nhỏ nhặt đến mức nào. Anh biết không? Ở đây có rất nhiều người, cả đời cũng không được mặc một bộ quần áo cho ra hồn. Bọn trẻ đi học trong một cái miếu bỏ hoang, bàn thì thiếu chân, chúng chưa từng có được một quyển truyện cổ tích, càng chưa từng thấy máy vi tính. So sánh với họ, tôi thấy cuộc sống trước đây của mình như thể là thiên đường mà tôi lại không nhận ra. Có rất nhiều thứ, bị tôi bỏ qua khi chạy theo tình yêu, những thứ đó, đều là những thứ có ý nghĩa trong cuộc sống, thậm chí rất có ý nghĩa. Nếu anh có lòng, xin vì bọn họ làm chút gì đó.”
…………………………………..
[1] “Thiết” có phiên âm (pinyin) là qie1, “ăn” có phiên âm là chi1. Cậu bé này ở vùng núi, nói tiếng địa phương, nên “ăn” mới phát âm thành qie1.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...