Mặc Chi Đồng

Chu Húc Đông lùi lại hai bước, chân va ‘rầm’ vào tủ. “Không,” cậu ta nói, quay về phía Mặc Đồng, trong mắt là đau đớn cùng buồn bã tựa như con thú nhỏ bị thương, “Không phải là sự thật, Đồng Đồng, chuyện này không phải là sự thật.”

Người Mặc Đồng lạnh run, lòng nhưng lại như bị ngâm trong nước sôi, cậu kinh ngạc nhìn Chu Thích Hoài, nói gằn từng chữ, “Thật ra, tôi – là – người – được – anh trai cậu – bao – dưỡng!”

Chu Húc Đông sắc mặt như tờ giấy, lảo đảo đi vào phòng, giống như một hồn ma. Còn lại hai người, tâm tư bất đồng, lòng mang hai loại cảm xúc khác nhau, đứng trong tấm màn yên tĩnh đã lại lần nữa phủ xuống, thật lâu, thật lâu.

Mặc Đồng từ trong phòng học đi ra, liền thấy Chu Húc Đông ngay trước mặt.

Từ sau đêm đó, Chu Húc Đông liền dọn vào căn hộ phía trên tòa nhà Chu thị, Chu Thích Hoài cũng đi cùng cậu ta.

Hai ngày không gặp, cậu thiếu niên luôn vui tươi rạng rỡ như ánh nắng này hình như gầy đi một chút, sắc mặt ủ dột.

Cậu ta nhét hai tay trong túi quần như thể sợ lạnh, bước lên trước, “Đồng Đồng, có thể nói chuyện với cậu một chút được không?”

Mặc Đồng nhìn cậu ta, chẳng hiểu sao lại nghĩ mình hơi có lỗi với cậu thiếu niên này. Mấy ngày trước đây, cậu ta dành cho cậu tình bạn mà cậu chưa bao giờ nhận được, cho cậu nếm thử những ngày tháng bình thường tràn ngập sức sống mà một thanh niên nên có. Giờ đây, cảm giác áy náy của Mặc Đồng hòa lẫn với cảm giác nhục nhã sau khi chân tướng bị vạch trần, cậu cảm thấy đôi chân như nặng nghìn cân, ngăn cản cậu đến gần Chu Húc Đông.

Chu Húc Đông lại hiểu lầm sự do dự của cậu, lộ ra vẻ mặt van xin như trẻ con, năn nỉ nói, “Đồng Đồng, tớ chỉ là, muốn nói với cậu mấy câu cuối cùng, ngày mai… Tớ phải về rồi.”


Hai người trở lại vườn cây yên tĩnh, đứng trước băng ghế đá, ánh mắt Chu Húc Đông lưu luyến dừng lại trên khuôn mặt Mặc Đồng, Mặc Đồng chỉ cúi đầu, xé nhỏ mảnh lá cây cầm trong tay.

Một lúc lâu sau, Chu Húc Đông mới gian nan mở miệng, “Đồng Đồng, tớ… Tớ chỉ muốn hỏi cậu một câu… Cậu… có… Có yêu tớ chút nào không?”

Mặc Đồng thở dài, nói, “Tôi… Rất cảm ơn cậu… đã cho tôi… những ngày rất vui vẻ, chỉ là… Yêu… Tôi không nghĩ nhiều về chuyện này.”

“Vậy… Cậu… Yêu anh hai tớ chứ?”

Mặc Đồng ngẩng đầu, đôi mắt đen như thủy tinh đầy vẻ lạc lõng, “Keegen, thật ra, tôi với cậu giống nhau, từ nhỏ cực khổ, chỉ là, tôi không may mắn như cậu, có được một người anh như Chúa cứu thế. Yêu đối với tôi mà nói, là một thứ gì đó cực kỳ, cực kỳ xa xỉ, trước đây tôi cũng từng mong có được, nhưng bây giờ… Tôi chỉ muốn học cho thật tốt. Lúc đầu ở cùng anh cậu, cũng là… vì việc học…, xin lỗi, tôi tuyệt đối không phải cố ý giấu giếm cậu, chỉ là… Cậu bảo làm sao tôi nói ra được?”

Mắt Chu Húc Đông dần dần ngập nước, “Đồng Đồng, hai ngày nay, tớ cứ nghĩ mãi, muốn đến hỏi cậu, nếu như cậu cũng yêu tớ một chút, nếu vậy, dù có bao nhiêu trở ngại, dù người kia là người anh tớ kính yêu nhất, tớ cũng sẽ… cũng sẽ cố gắng.” Cuối cùng nước mắt chảy xuống mặt cậu ta.

Mặc Đồng trước những giọt nước mắt của cậu ta chỉ biết không ngừng thì thào, “Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi.”

Chu Húc Đông dùng tay áo mạnh lau đi nước mắt, “Đồ ngốc, xin lỗi cái gì. Như vậy, thật ra cũng tốt. Ít ra, tớ sẽ không làm ra chuyện có lỗi với anh hai, trên đời này, anh hai là người thân nhất của tớ, không có anh ấy, tớ cũng không biết mình sẽ thành cái gì nữa. Được rồi, nói xong xuôi, tớ cũng thoải mái hơn rồi. Ở đây nói tạm biệt trước vậy, có lẽ, chúng ta sẽ không gặp lại nữa!”


Mặc Đồng nhìn cậu ta, không nói được nửa lời.

Chu Húc Đông nhìn mái vòm bán nguyệt của đại sảnh trường lộ ra giữa đám cây phía xa, sau đó quay đầu lại, cười nói, “Sắp chia tay, có thể ôm một chút được không, giống như bạn thân với nhau vậy?”

Mặc Đồng tiến lên, cùng cậu ta nhẹ nhàng ôm nhau, “Lên đường bình an.”

Chu Húc Đông nói nhỏ bên tai cậu, “Tạm biệt, Peter Pan của tớ.”

Chu Thích Hoài đi vào phòng Chu Húc Đông. Cái thằng nhóc này nhốt mình trong phòng hai ngày liền, cơm cũng không ăn cho đàng hoàng.

Trong phòng tối đen, chỉ lờ mờ thấy một người nằm trên giường, chăn che kín mặt.

Chu Thích Hoài tiến đến, ôm cậu ta vào lòng, nhẹ giọng gọi, “Đông Đông, Đông Đông?”

Chu Húc Đông ngồi dậy, rúc người vào lòng Chu Thích Hoài, nghẹn ngào kêu lên, “Anh hai! Anh hai!”


Chu Thích Hoài vỗ vỗ lưng cậu ta giống như đối với một đứa trẻ.

Chu Húc Đông ủy khuất thấp giọng nói, “Anh hai, tôi cho rằng nói cho rõ ràng rồi thì sẽ không sao nữa, thật ra, tôi vẫn thấy tệ quá. Tôi lần đầu tiên thấy muốn một người mãnh liệt đến vậy. Anh à, xin lỗi.”

Trong bóng tối, trên mặt Chu Thích Hoài là vẻ ôn hòa cùng thương xót thật lòng, “Nên nói xin lỗi phải là anh hai, xin lỗi Đông Đông, anh đem chân tướng bày ra trước mặt cậu như vậy. Chỉ là, anh không muốn cậu chìm sâu xuống. Trên thế giới này, cái gì cũng có thể thử, chỉ trừ có yêu, chỉ thử qua là đã đủ rồi. Động tâm thì có thể, nhưng nghìn vạn lần không được đem hết cả trái tim giao cho người ta. Sau này, vô luận đối với nam hay nữ, nghìn vạn lần phải nhớ kỹ lời anh hai. Yêu, là – ngục tù cả đời người. Anh hai không muốn cậu lại giẫm lên vết xe đổ của anh.”

Chu Húc Đông ngẩng đầu, “Nhưng, người ta sao có thể cả đời không toàn tâm toàn ý yêu người nào hết? Vậy không đáng tiếc sao?”

“Đáng tiếc tốt hơn hận cả đời, tin anh đi Đông Đông.”

“Vậy, đáp ứng tôi, anh hai, tốt với Mặc Đồng một chút, dù cho anh không yêu cậu ấy, nhưng xin anh đối với cậu ấy tốt một chút. Anh hai, đau khổ như thế này rồi sẽ qua chứ?”

Chu Thích Hoài ôm chặt cậu ta, “Sẽ qua, sẽ qua hết, tin anh đi. Thời gian là thầy thuốc tốt nhất, rồi chẳng bao lâu sau, cậu quay đầu nhìn lại chuyện này thì sẽ nhận ra, tất cả chẳng qua chỉ là hoa trong gương, trăng trong đáy nước, chỉ là mây khói thoảng qua.”

Cậu thiếu niên trong lòng cúi đầu khóc. Trong khoảnh khắc, Chu Thích Hoài thấy hoảng hốt; đã từng có một cậu thiếu niên cũng khóc trong lòng anh ta thế này. Trước đây rất lâu, cũng lại có một cậu thiếu niên trẻ tuổi thế này, vì yêu, vì chia ly, vì trái tim luân lạc, vì ái tình tuyệt vọng, cũng khóc như thế này, chỉ là, khi đó, đã có vòng ôm ấm áp nào, dù chỉ là thật giả khó phân?

Một ngày sau, Chu Húc Đông bay về Canada.

Những ngày sau đó bình yên không chút gợn sóng đến không ngờ.


Chu Thích Hoài vẫn mỗi ngày trở về như cũ, có lúc lại cùng ăn với Mặc Đồng, vẫn ôn hòa nhã nhặn như trước, không chút gợn, như thể chưa từng có chuyện gì phát sinh.

Thậm chí, hai người vẫn ngủ chung với nhau như trước, chỉ là không thân mật nữa.

Có những tối, hai người yên lặng nằm, lắng nghe hơi thở nhè nhẹ, người thì gần nhưng như thể cách nhau rất xa. Nhưng trong sự xa cách ấy, đã có xuất hiện giả dối, một sự giả dối nhẹ nhàng nhưng đều đặn như tế thủy trường lưu [1], lâu dài và bền vững như thiên trường địa cửu.

Mặc Đồng bắt đầu mất ngủ, suốt đêm dài mở to đôi mắt trong suốt mà đối mặt với bóng tối hỗn độn, cơ thể lại như bị trúng định thân pháp [2], như bị nhốt trong một nơi thật nhỏ hẹp. Đầu đau như thể bị dùi cui bằng băng gõ vào, người càng gầy gò tái nhợt đi, giống như một bức tranh thanh sơn lãnh thủy ngày đông.

Thoáng chốc đã qua ba tháng.

Hai ngày trước 1 tháng 5, Chu Thích Hoài bỗng nói, “Mặc Đồng, lễ 1 tháng 5 cùng anh đến Canada một chuyến đi. Visa của em đã xong rồi.”

Mặc Đồng ngẩng mắt nghi hoặc nhìn anh ta.

…………………………..

[1] 细水长流Ởđây là chỉ kiên trì, đều đặn, kéo dài không ngừng, giống như nước chảy theo dòng nhỏ thì sẽ chảy lâu. (thường thì dùng để nói về chuyện tiết kiệm, nhưng không phải nghĩa trong bài này)

[2] Phép thuật khiến người ta không thể cử động được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui