Mặc Chi Đồng

Sáng mùng một, hai người thức dậy rất trễ, gần mười một giờ mới từ trong phòng đi ra.

Rửa mặt xong, Chu Thích Hoài gọi người đưa bữa sáng đến, trong đó có hai ly sữa nóng hổi.

Chu Thích Hoài nói, “Đến nếm thử sữa này đi, rất tươi. Ở đây sau núi có một trại nuôi bò, hai ngày nay có thể đi xem thử.”

Mặc Đồng cười phì một tiếng.

Chu Thích Hoài ngồi lên sofa, ung dung hỏi, “Cười cái gì?”

Mặc Đồng nói, “Ta nhớ lại một người hàng xóm trước đây, một bà cụ, người ta xây một trạm biến thế mới gần nhà bà, bà mừng cực kỳ, giống như nhặt được vàng, cho rằng sắp có điện mới mà dùng.”

Chu Thích Hoài bật cười lớn.

Mặc Đồng nhìn anh ta cười, đột nhiên đỏ mặt, tim đập thình thịch, liền quay nhìn ra cửa sổ để giấu.

Trời quang mây tạnh, mặt hồ giả trước căn nhà gỗ đóng một lớp băng mỏng, rất hiếm gặp ở phía Nam. Tuyết ánh một mảng sáng màu lam khắp đất trời, thật sự là băng thanh ngọc khiết.

Có hai bóng người ngồi bên hồ, một lớn một nhỏ, đang phá băng thả câu, hình như là hai cha con.

Mặc Đồng rốt cuộc vẫn có tính trẻ con, kêu lên, “Tôi đi xem người ta câu cá!”


Chu Thích Hoài đứng cạnh cửa sổ nhìn cậu.

Mặc Đồng mặc áo len xanh dương, quần jeans sẫm màu, thân hình thon gầy đứng cạnh hồ, hà hơi vào hai tay, thỉnh thoảng cúi đầu nói gì đó với cậu bé rồi lại nhẹ nhàng cười, chưa từng thấy cậu thoải mái như vậy, khiến người ta nhận ra cậu cũng chỉ là một thiếu niên mười chín tuổi.

Dây câu của cha cậu bé kia giật giật vài cái, ông ta kéo dây hai lần, liền đi mở câu.

Không lâu sau, cậu bé kia hình như cũng bắt được, dây câu nhưng hình như bị cuốn phải vật gì trong nước, cậu bé dùng sức kéo, Mặc Đồng cũng đến giúp.

Tất cả đều chỉ trong khoảnh khắc.

Cậu bé kia hình như giẫm phải một mảnh băng, thân thể ngã chúi về phía trước.

Mặc Đồng ôm ngang lấy cậu bé, xoay người đẩy cậu ta hướng lên bờ, thân thể cậu lại mất thăng bằng, rơi thẳng xuống hồ.

Nhân viên bên hồ vọt tới.

Nhìn qua lớp cửa thủy tinh, tất cả giống như một màn phim câm.

Chu Thích Hoài có vài giây hoàn toàn mất ý thức, sau đó giật mạnh cửa, cũng vọt đến.

Mấy người vội vàng lôi Mặc Đồng ra khỏi nước, vừa đỡ vừa ôm cậu vào nhà, cậu đã hoàn toàn không nói được một lời.

Chu Thích Hoài vừa lớn giọng nói, “Nhanh đi nấu nước gừng mang đến.”, vừa ôm Mặc Đồng vào phòng ngủ, đá cửa, kéo rèm cửa sổ, bật máy sưởi lên số lớn nhất.

Nhanh chóng lột bỏ y phục vì sũng nước mà có vẻ thật nặng của Mặc Đồng, kéo tấm chăn bông trên giường bao chặt lấy cậu, lại lấy áo gối ra sức lau tóc cậu, trên mặt đã phủ một tầng băng mỏng.

Mặc Đồng hoàn toàn dại ra, sắc mặt như tuyết, môi xám nhạt, biểu tình dường như cũng bị đông cứng, một mảnh đờ đẫn, cả người dưới lớp chăn bông không ngừng run lẩy bẩy.

Nước gừng rất nhanh đã được mang đến.

Chu Thích Hoài ôm lấy cậu thiếu niên vẫn đang run rẩy không ngừng vào lòng, kéo cằm cậu rót hết nước gừng vào, cũng không để ý có nóng hay không.

Mặc Đồng chút nữa bị sặc không thở được, một hồi lâu sau, mới thấy có một luồng hơi ấm trong bụng từ từ dâng lên, chậm rãi chảy đến tứ chi, đầu óc cũng bắt đầu hoạt động lại. Lúc này, mới thấy một nỗi sợ hãi mơ hồ quanh quẩn trong lòng, càng ngày càng rõ ràng.

Chu Thích Hoài thở hắt ra một hơi, ngồi xuống cạnh Mặc Đồng, nhìn sang cậu.


Mặc Đồng cũng nhìn sang.

Môi cậu dần dần chuyển sang một màu hồng tươi đẹp, nổi trên khuôn mặt trắng xanh, cùng với đôi mắt như sao mùa đông, long lanh ướt át.

Chu Thích Hoài chậm rãi vươn tay, lau vết nước gừng đọng lại trên mép cậu thiếu niên.

Cảm thấy mềm mại nóng rực.

Một giây sau, môi của Chu Thích Hoài áp tới.

Khi Chu Thích Hoài cuối cùng đặt cậu thiếu niên dưới thân mình, trong lòng anh ta thầm bảo, An Mặc Đồng à An Mặc Đồng, mối ràng buộc của chúng ta chỉ mới bắt đầu thôi.

Sợ hãi cùng chờ mong đan thành một tấm lưới dày, bao lấy thân, bao lấy tâm Mặc Đồng.

Cậu nhớ lại cái đau đớn từng đêm một trong quá khứ, thấu trời thấu đất, vô biên vô hạn, như hồng thủy mênh mông, còn mình thì giãy dụa trong đó.

Cậu run rẩy còn mạnh hơn khi vừa từ trong hồ nước lạnh lẽo bước ra.

Bàn tay Chu Thích Hoài thuần thục lướt qua cơ thể trẻ trung kia.

Cậu thiếu niên cốt cách nhỏ nhắn, thân thể thon gầy, nhưng vì còn trẻ mà không có cảm giác trơ xương. Da thịt mịn màng mượt mà, vòng eo nhỏ nhắn tuyệt đẹp, mông nho nhỏ, chân thon dài, hơi thở trong mát, trộn lẫn vị đạo thanh lãnh của nước hồ.

Mặc Đồng thở dốc, bàn tay to lớn vuốt ve đem đến một khoái cảm xa lạ kéo dài không ngớt.

Khi Chu Thích Hoài rốt cuộc tiến vào cơ thể cậu thiếu niên, anh ta nghe được một tiếng kêu đau đớn của cậu bị nén lại trong ngực.


Là đau đớn, thật đau đớn, đau thấu tâm phế, nhưng trong đáy lòng Mặc Đồng lại thấy khoái ý tràn ngập, một loại khoái ý không có oán giận, cũng không có hối hận.

Động tác của Chu Thích Hoài từ chậm nhẹ trở thành mãnh liệt. Ngàn vạn loại cảm xúc khác nhau lướt qua, chìm trong suối dục vọng.

Chu Thích Hoài mạnh mẽ hoạt động trên người, khoái cảm như được dệt ra từ trong đau đớn, khuynh đảo thân thể và tinh thần Mặc Đồng.

Tay cậu nắm chặt ra giường, chặt đến mức các khớp xương phát đau, tiếng rên nho nhỏ thoát ra từ miệng, nhỏ đến không thể nghe thấy, cũng rất động lòng người.

Khi đạt cao trào, Mặc Đồng thầm kêu lên trong lòng, cha, tha lỗi cho con, xin phù hộ cho hạnh phúc của con.

Đêm đến. Đây là lần đầu tiên Mặc Đồng và Chu Thích Hoài cùng ngủ chung một giường.

Mặc Đồng thật mệt mỏi, đắp kín chăn, nặng nề ngủ.

Nhưng Chu Thích Hoài không ngủ, anh ta ngồi tựa vào đầu giường, đốt một điếu thuốc, thong thả nhả khói.

Trong bóng tối, một đốm lửa nhỏ, khi tỏ khi mờ.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui